Thơ: Đâu là con người bạn

Đâu là con người bạn
Đâu là con người bạn (Ảnh freepik)

Thơ: Đâu là con người bạn

[Ngụ ngôn thiển đàm]

Có một con lừa nọ
Sống ở trên núi chùa
Suốt cả đời sớm khuya
Kéo cối xay gạo thóc

Lừa thở dài than khóc
Trách phận mình hẩm hiu
Thật may một buổi chiều
Lừa được đưa xuống núi

Nó oằn mình cặm cụi
Thồ vật nặng trên lưng
Lòng khấp khởi vui mừng
Được một phen “giải ngố”

Suốt chặng đường từ phố
Đi ngược lên núi chùa
Kẻ lại và người qua
Gặp lừa đều bái lạy

“À thì ra là vậy
Ta thật là oai phong
Cả đám người rất đông
Gặp ta đều kính nể!”

Lừa nhủ thầm ngạo nghễ:
Ôi thân phận của mình
Cao quý và hiển vinh
Nay tình cờ mới biết!…

Từ giờ ta không thiết
Đời ‘xay lúa kéo xe’
Sống ở vùng sơn khê
Chẳng vang danh nức tiếng!…

Thế là lừa ‘làm biếng’
Không chịu nghe lời người
Bỏ xuống núi rong chơi
Càng nghênh ngang ngạo nghễ…

Lừa bị một lũ trẻ
Đuổi đánh cho tơi bời
Nó chạy bở hơi tai
Tìm đường về núi cũ

Thở than cùng ông chủ:
“Lòng người thật hiểm gian
Hôm trước ta thồ hàng
Bao nhiêu người bái lạy

Hôm nay lại dùng gậy
Đuổi đánh ta rụng rời
Đến kiệt sức tàn hơi
Nhìn không ra bộ dạng!”

Ông chủ cười khinh mạn:
“Nhà ngươi thật đáng thương
Bữa trước suốt dặm đường
Người người đều bái lạy…

Là lưng ngươi khi ấy
Thồ tượng Phật hiểu chưa?
Họ không bái lạy lừa
Thảy đều cung kính Phật!”

Lừa hiểu ra, bật khóc:
“Ôi mộng ảo cuộc đời!”
Nói đoạn rồi tắt hơi
Hồn lìa trần phiêu phất!…

Nhân sinh thường tất bật
Với danh lợi tiền quyền
Cùng thế sự đảo điên
Mà quên đi thân phận

Nếu bạn có chức phận
Họ nể ấy là ‘quyền’
Quyền hết là đoạn duyên
Không phải con người bạn

Nếu của muôn bạc vạn
Họ nể ấy là ‘tiền’
Tiền hết là lãng quên
Không phải con người bạn

Nếu tràn đầy danh vọng
Họ nể vì ‘tiếng thơm’
Và toan tính thiệt hơn
Không phải con người bạn

Nếu quảng giao vô hạn
Họ nể ấy là ‘tình’
Tạo quan hệ cầu vinh
Không phải con người bạn

Nếu “trầm ngư lạc nhạn” (*)
Đẹp nghiêng nước nghiêng thành
Hương sắc nhạt phai nhanh
Không phải con người bạn

Nơi cõi trần giả tạm
Cần dưỡng tính tu tâm
Bởi phẩm đức, nội hàm
Mới làm nên sinh mệnh.

Tác giả: Vô Danh Cư Sỹ

(*) Thành ngữ Hán Việt: miêu tả vẻ đẹp “chim sa cá lặn”, tuyệt thế giai nhân.
Pháp Luân Đại Pháp: Pháp môn tu luyện thượng thừa thuộc Phật gia giảng về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, giúp cho bản thể, tâm tính, uy đức và tầng thứ sinh mệnh đồng thăng hoa… Quý độc giả hữu duyên có thể vui lòng tìm hiểu thêm tại đường link dưới đây:

https://vi.falundafa.org

Những bài thơ của Vô Danh Cư Sỹ

– Kính mời quý đọc giả cùng tìm hiểu và khám phá những bí ẩn về vũ trụ, sinh mệnh và thân thể người, và cùng ôn lại những câu chuyện văn hóa truyền thống, nhằm nâng cao đạo đức, nhân tâm hướng thiện theo link bên dưới:

Chánh Kiến

Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.

Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.

Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).

Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!


Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!

5 1 vote
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
Sỹ Toàn
Sỹ Toàn
2 years ago

Đời Người.đâu chỉ Kiếp này
Còn muôn muôn Kiêp kéo dài mai sau
Khéo sửa Công Đức dâng đời
Tái Tạo tu hưởng cuộc Đời dài lâu .

1
0
Bình luậnx
()
x