Tác giả: Thoại Bản tiên sinh
[ChanhKien.org]
Thanh Hư đưa Dao Chân đến một nơi có cảnh sắc tươi đẹp mỹ miều, rồi nói với cô: “Nàng xem, kia chính là suối Như Tâm”.
Dao Chân nhìn vào, thì thấy một dòng suối với làn nước gợn lên những con sóng màu ngọc bích, trong veo tinh khiết, không khí xung quanh thư thái an hòa.
Thanh Hư nói với Dao Chân: “Hãy duỗi tay phải ra, học theo ta nào”.
Dao Chân duỗi tay phải ra, theo sát Thanh Hư học từng chút một. Chỉ nghe Thanh Hư nói: “Vận lực vào đan điền, rồi…” Sau khi trải qua một bộ các thủ pháp phức tạp, một tia nước nhỏ phun ra từ lòng bàn tay của Thanh Hư, đây chính là Như Tâm Tuyền.
Nhưng trong lòng bàn tay của Dao Chân thì không có gì cả, Dao Chân cười ngượng nghịu nói: “Vì sao trong tay ta lại chẳng có gì?”
Thanh Hư mỉm cười đáp: “Ha ha, đừng có sốt ruột, bổn Vương trước tiên sẽ phải đánh giá Tư Pháp Thiên Thần ngài xem thế nào đã”.
Dao Chân cũng bật cười, chụm tay hành lễ nói: “Tư Pháp Thiên Thần xin cung kính rửa tai lắng nghe đánh giá”.
Thanh Hư nói: “Con Trấm điểu đó thường sẽ không chủ động tấn công sinh linh, trừ phi trên thân nàng mang theo oán khí sân hận. Trước khi nàng đi qua Ẩn Vụ Sơn có lẽ đã bị nổi tâm oán hận rồi?”
Dao Chân nghiêm túc hồi tưởng lại, nói: “Ừm, không sai. Tà ma ở Nam Châu quá hung ác, nên ta quả thực đã động tâm sân hận rất lớn”.
Thanh Hư gật gù hỏi tiếp: “Nàng đúng là cũng có khí phách quyết phải ăn thua đủ đó, nhưng nàng có cái tâm cười nhẹ mà giải tỏa ân oán không?”
Dao Chân ngẫm nghĩ một chút, lắc lắc đầu rồi thú thật: “Không có”.
Thanh Hư nghĩ thầm: “Quả nhiên Dao Chân có tính tình bộc trực, cách trả lời rất rõ ràng dứt khoát”.
Thanh Hư nói: “Tốt, trả lời rất dứt khoát. Vậy nàng có biết hai chữ ‘Như Tâm’ trong Như Tâm Tuyền này có ý nghĩa gì không?”
Dao Chân nghĩ một lát, nói: “Như Tâm, Như Tâm, phải chăng là chữ Tha thứ?” (1)
Thanh Hư gật gù tâm đắc, Dao Chân thì thấy khó hiểu, hỏi lại: “Ý ngài là muốn ta khoan dung tha thứ cho lũ tà ma?”
Thanh Hư hỏi vặn: “Là tà ma bị trúng Trấm độc? Hay Dao Chân bị trúng Trấm độc đây?”
Dao Chân cười cười nói: “Là ta bị trúng Trấm độc”.
Thanh Hư nói tiếp: “Đúng thế, điều nàng cần khoan thứ là chính bản thân nàng, không sân không hận, lại có thể tự tại như Tâm! Đây chính là tâm pháp để tạo ra Như Tâm Tuyền, vừa rồi nàng không hiểu tâm pháp này, chỉ dùng những kỹ thuật mà ta dạy nàng thôi thì sẽ không tạo ra “suối” này được. Bây giờ nàng đã hiểu chưa?”
Dao Chân trả lời: “Ồ, đã hiểu ra chút rồi”.
Thanh Hư tiếp tục: “Vậy nàng lại thử chút xem sao”.
Dao Chân làm lại lần nữa thủ pháp vừa rồi, quả nhiên là trong lòng bàn tay đã có một tia nước rất mảnh phun ra.
Thanh Hư nói: “Nàng trở về tu tâm tính nhiều hơn, mở rộng lòng khoan dung của bản thân, như vậy thì nước suối này sẽ tuôn ra càng ngày càng mạnh mẽ”. Sau đó liền duỗi tay ra, nước suối kia từ lòng bàn tay của Thanh Hư dũng mãnh phun ra cuồn cuộn.
Dao Chân rất khâm phục nói: “Loại nước suối do Hạo Thiên Đại Đế tạo ra này, ngài có thể thực hành nó thành thục đến thế, quả thật là quá lợi hại!”
Thanh Hư chỉ cười mà không nói gì.
Dao Chân lại hỏi: “Ta đã chứng kiến tấm lòng của Đông Vương khoan dung độ lượng. Ngài có việc gì cảm thấy bản thân khó có thể khoan thứ được không?”
Thanh Hư nghĩ một chút rồi nói: “Đã từng có một việc, chẳng qua là ta chọn cách buông bỏ mà thôi”.
Dao Chân hỏi: “Là việc gì?”
Thanh Hư khựng lại một lúc, rồi bật cười sảng khoái, nói: “Không có gì, chỉ là việc cái tâm này đã từng đau đớn giày vò chút thôi”.
Dao Chân ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Ai dám cả gan khiến trái tim ngài đau đớn làm vậy…”
Thanh Hư ngắt lời Dao Chân, nói: “Ô đúng rồi! Kỹ pháp vừa rồi nàng vẫn cần phải tăng cường luyện tập thêm một chút, điều này trọng yếu phi thường…!”
Sau khi dạy Dao Chân xong, Thanh Hư lại đưa Dao Chân đến vườn hoa sau Vương cung tản bộ, hai người chuyện trò vui vẻ, sắc thái hư nhược xanh xao trên khuôn mặt Dao Chân cũng dần biến mất. Hai người đi đến vườn nho, gặp một ông lão làm vườn đang bắc giàn nho. Khi đang nói chuyện thì Dao Chân thấy Thanh Hư kéo ống tay áo lên, đi giúp ông lão bắc giàn nho, chẳng có chút gì ra vẻ ta đây là bậc Quân vương cả.
Dao Chân nghĩ: “Người ta là Vương của một Châu mà bình dị gần dân như thế, ta cũng phải đi giúp một tay”.
Dao Chân đang định giúp thì thấy Thanh Hư ngắt một chùm nho đưa lên miệng cô, Dao Chân vừa đưa tay đón lấy thì Thanh Hư nói: “Để ta, cứ ăn đi, thưởng thức một chút!”
Dao Chân buông tay xuống, cắn một quả nho, Thanh Hư mỉm cười nhìn cô thưởng thức.
Dao Chân cảm thấy nho này quả thực rất ngon! Mà hơn nữa nó khác với những loại nho thông thường, vì vậy liền nói: “Đây là lần đầu tiên ta được ăn loại nho mềm như thế, từ vỏ đến hạt không hề có chút vị chát nào, ăn vào miệng cảm giác mềm mịn và ngọt dịu nữa, thực sự rất ngon!”
Thanh Hư cười nói: “Nàng thích ăn là được rồi”.
Cứ như vậy, hai người đi thăm hoa viên hồi lâu, Dao Chân lại ho khan mấy tiếng, Thanh Hư liền nói với cô: “Nàng mệt rồi đó, để bổn Vương đưa nàng về nghỉ ngơi thôi!”
Dao Chân gật đầu đồng ý, nói: “Được”. Thanh Hư liền đưa cô về mật điện.
“Ờ… Thôi, nàng chịu khó nghỉ ngơi, bổn Vương cũng phải trở về rồi”.
Dao Chân hành lễ đáp: “Cung kính tiễn Đông Châu Vương”.
Thanh Hư vội đỡ lời: “Không cần không cần, không cần phải khách sáo như vậy”.
Dao Chân gật nhẹ đầu mỉm cười.
Thanh Hư thấy đã đến lúc phải rời đi, vừa định bước đi thì như chợt nhớ ra gì đó nên quay lại, nói: “Ấy… Ngày mai, nàng cùng bổn Vương… dùng bữa sáng được không?” Dao Chân bẽn lẽn gật nhẹ đầu…
Ngày hôm sau, Dao Chân dậy rất sớm, hỏi nhỏ thị nữ đứng canh đêm bên cạnh giường: “Các ngươi thường ngày dùng cái gì vẽ mày vậy?”
Thị nữ trả lời: “Bẩm Thiên Thần, chúng tôi dùng mực của bạch tuộc cái để vẽ mày”.
Dao Chân cười nói: “Không thấy tanh sao? Ờ đúng rồi, ta quên mất là các ngươi vẫn luôn ở trong đại dương mà”.
Tiểu thị nữ nói: “Không tanh, Thiên Thần muốn vẽ mày phải không? Tôi sẽ đi lấy cho ngài một ít”.
Dao Chân nói: “Ừm, hôm nay ta muốn sắc mặt của mình trông đỡ tiều tụy hơn, đi gặp Đức Vua của các ngươi có lẽ cũng nên trang trọng một chút”.
Thị nữ nói: “Được, vậy tôi sẽ đi lấy cho ngài”.
Khi tiểu thị nữ vừa rời đi, Dao Chân liền theo ngay sau rời khỏi mật điện, đi vào đại dương.
Dao Chân ở trong biển vẫy vùng bơi lội một hồi, nàng lượm mấy viên trân châu tím làm vòng trán, mượn ít màu san hô đỏ làm son môi, lại gặp đúng lúc vầng dương đang ló dần trên mặt biển, liền kéo vài sợi nắng ban mai làm dải lụa, ngắt mấy chùm hoa sóng làm chân váy, rồi lựa những tia nắng mặt trời lấp lánh thả lên điểm xuyết cho mái tóc… Sau khi Dao Chân quay về, cô nhìn thấy người thị nữ đã đang đứng đó cầm khay mực bạch tuộc đợi cô để vẽ mày.
Vẽ mày xong, Dao Chân cẩn thận soi lại mình trong gương lần nữa, cảm thấy rất vui vẻ hứng khởi bèn hỏi người thị nữ bên cạnh: “Ngươi trông ta có xinh đẹp không?”
Người thị nữ nói: “Thiên Thần đẹp tuyệt trần, thật là một Tiên nhân tuyệt sắc!”
Dao Chân cười e thẹn, rồi như chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Ồ? Đúng rồi, ngươi có phấn hồng không?”
Các thị nữ cười nói: “Ôi Thiên Thần, ngài soi gương đi, xem xem có cần phải dùng phấn hồng không?”
Dao Chân cẩn thận soi lại gương, thì thấy sắc mặt của mình hồng hào như thoa phấn, thị nữ nói: “Má của Thiên Thần bây giờ trông mịn màng hồng nhuận như trái đào tiên vậy! Đâu cần dùng đến phấn hồng nữa?”
Dao Chân cười tít mắt nói: “Đưa ta đi dùng bữa sáng nào”.
Các nàng Tiên nga dẫn đường cho Dao Chân, đưa cô đi dùng bữa sáng.
Thanh Hư nhìn thấy Dao Chân, hôm nay quả là kiều diễm khả ái, quên cả chào hỏi, chỉ ngồi đó tĩnh tĩnh ngắm nhìn cô.
Dao Chân mỉm cười cúi đầu, thỏ thẻ cất tiếng: “Đã để Đông Châu Vương đợi lâu”.
Thanh Hư cũng cười nhẹ đáp: “Đây rồi, ngồi xuống đi. Bổn Vương đặc biệt nhờ lão bá làm vườn chọn chùm nho tươi ngon nhất mang đến đây đó, ta biết nàng thích ăn”.
Dao Chân nhẹ nhàng ngồi xuống, e lệ nói: “Đa tạ thật nhiều”.
Thanh Hư cười cười: “Lát nữa bổn Vương sẽ dẫn nàng đến chỗ này”.
Dao Chân hỏi: “Là ở đâu?”
Thanh Hư đáp: “Cứ đi rồi sẽ biết”.
Sau khi ăn sáng xong, Thanh Hư đưa Dao Chân đến một nơi tĩnh lặng.
Dao Chân thấy nơi này hẻo lánh yên tĩnh, nằm thăm thẳm trong núi sâu, nơi sâu hun hút trong thung lũng, ở đây có một gian nhà gỗ nho nhỏ, trong sân có cây cổ thụ với hàng rào bao quanh, dưới tán cây có một cái bàn đá và một chiếc ghế đá.
Thanh Hư nói: “Bổn Vương hàng ngày thích ở đây đọc sách, nơi đây tĩnh mịch, khi xem những cuốn thiên thư về thuật loại sẽ không bị phân tâm”.
Dao Chân ngạc nhiên nói: “Thiên thư thuật số à? Ta thì mới chỉ xem mấy bộ Hà Đồ, Lạc Thư thôi mà gần như đã phải vắt kiệt toàn bộ trí lực của mình rồi, hi hi”. Dao Chân thẹn thùng cười gượng.
Thanh Hư cười nói: “Nàng đọc được mấy bộ sách là trí huệ của Phục Hy Đại Đế kia thì cũng không phải đơn giản rồi”.
Dao Chân nghe đến Phục Hy Đại Đế liền cảm thấy hứng thú nên hỏi: “Ồ! Vậy ngài đã nghe nói đến Trừng Âm, Trừng Dương chưa?”
Thanh Hư suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu.
Dao Chân lại hỏi: “Ngài có biết Trừng Âm, Trừng Dương rốt cuộc là gì không?”
Thanh Hư nói: “Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi là sơ khai nhất trong Tam giới, đó chính là Trừng Âm, Trừng Dương”.
Dao Chân hỏi tiếp: “Vậy Lưỡng Nghi sơ khai nhất này là ở đâu?”
Thanh Hư nghĩ một lát rồi nói: “Sơ khai nhất chính là Thái Cực do Phục Hy Đại Đế tạo ra, Thái Cực sinh ra Lưỡng Nghi. Phục Hy Đại Đế và Nữ Oa Nương Nương đã từng sinh được một con trai và một con gái, cũng chính là hai vị Thần thượng cổ mà chúng ta biết, là Đông Vương Công và Tây Vương Mẫu, Đông Vương Công sau này trở thành Hạo Thiên Đại Đế, trên thân thể hai vị Thần đó đều đã tự mang theo Trừng Âm, Trừng Dương rồi”.
Dao Chân ngẫm nghĩ rồi thở dài một tiếng, nói: “Ài… Vậy ngoài hai vị Thần đó ra thì trong Tam giới không tìm được Trừng Âm, Trừng Dương này nữa sao?”
Thanh Hư lắc lắc đầu, nói: “Cái đó thì bổn Vương không biết được”.
Thanh Hư hỏi lại: “Mà vì sao nàng hỏi điều này?”
Dao Chân trả lời qua quýt: “Ừm… Là vừa nghe ngài nhắc đến Phục Hy Đại Đế đó, nên đột nhiên nghĩ đến…”
“Nào, chúng ta hãy vào nhà ngồi chút đi”. Thanh Hư cười nói với Dao Chân.
Dao Chân bước vào căn nhà gỗ nhỏ, nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra là chẳng những không hề có đồ đạc gì bài trí mà hơn nữa chỉ có thể dùng từ “nhà bốn bức vách” mà hình dung. Thiết nghĩ, là Vương của một Châu mà lại thích ở trong căn nhà gỗ đơn sơ như thế, quả thực là hiếm gặp.
“Ơ! Đây là chiếc giường đất này, là loại mà nhân gian gọi là giường đất nung đó phải không?” Dao Chân ngạc nhiên khi phát hiện ra trong phòng còn có một chiếc giường làm bằng đất nung.
Thanh Hư gật đầu nói: “Đúng đấy, tuy vậy nhưng nàng hãy thử ngồi lên xem sao”.
Dao Chân vừa ngồi lên thì phát hiện chiếc giường đất nung này mềm mại và ấm áp, liền bật cười nói: “Chiếc giường đất nung này không giống với loại ở nhân gian, cảm giác nó thoải mái hơn nhiều!”
Thanh Hư cũng cười vui vẻ: “Đương nhiên rồi”.
Lúc này, một chú thỏ rừng từ bên ngoài đột nhiên nhảy vào qua cửa sổ, Thanh Hư ôm nó lên tay, vuốt ve bộ lông mượt mà của thỏ con rồi nhìn Dao Chân cười nói: “Nàng xem nó đáng yêu chưa này, cũng giống như nàng vậy đó”.
Dao Chân ngẩn người một lúc, bởi vì cô nghĩ chân ngã của mình vốn là một con Bạch Hổ, nên bất giác bật cười ha ha, vừa cười vừa nói: “Ha ha ha… Ngài nói ta giống thỏ con sao? Ha ha ha, ta thế nào lại trông giống một con thỏ được?”
Thanh Hư cười tủm tỉm, nói: “Phía sau núi có rất nhiều loài động vật nhỏ đáng yêu! Để ta dẫn nàng đi ngắm chúng”.
Dao Chân đi đến phía sau núi xem thì thấy nào là gà, vịt, ngỗng và chó nuôi trong chuồng, còn có cả thỏ và hươu nhỏ, Dao Chân nhìn chúng mà tròn xoe mắt không thốt nên lời, khái niệm ban đầu về chữ “Vương” trong cô hoàn toàn sụp đổ, không ngờ vị Vương của một Châu lại yêu thích cuộc sống thường nhật bình dị của những người dân thường như thế, không chỉ trong nhà có giường đất nung mà còn tự tay mình chăn nuôi gia súc nữa…
Thanh Hư đưa Dao Chân đi khắp nơi, du sơn ngoạn thủy, đôi khi gặp được bách tính Đông Châu, những người dân thường ở đây chào hỏi anh ta giống như chào bằng hữu vậy, thỉnh thoảng anh ta cũng giúp cụ già thu lưới đánh cá, xếp lại bàn cờ, hay cùng người dân trò chuyện trên trời dưới bể, không một ai biết anh ta là Vương của Đông Thắng Thần Châu, tất cả chúng sinh ở Đông Thắng Thần Châu đều nhận được ân huệ và sự bảo hộ chở che từ anh ấy.
“Bệ hạ, Thiên Thần, bữa yến buổi tối đã được chuẩn bị xong”, một Tiên nga tiến đến bẩm báo.
“Đói bụng rồi, chúng ta trở về ăn tối thôi!” Thanh Hư nói với Dao Chân.
Dao Chân cười nói: “Ừm ừm, ta thực sự cũng đói rồi!”
Trong bữa tối, Thanh Hư vẫn như thế, không cần thị nữ tiếp món ăn, thậm chí còn tự tay bóc vỏ một số món cho Dao Chân, điều này khiến cô cảm thấy rất ngại ngùng.
Dao Chân bối rối nói: “Cái này… cái này… Dao Chân làm sao dám nhận… cứ để các thị nữ bóc là được rồi”.
Thanh Hư nói: “Không sao, không sao, các thị nữ đang đứng còn bổn Vương thì ngồi nên đương nhiên bổn Vương bóc vỏ sẽ thuận tiện hơn, đều là người nhà mà, ai bóc cũng đều thế cả”.
Nghe Thanh Hư nói những lời này, trong lòng Dao Chân càng dâng lên niềm cảm phục, vì vậy liền nâng ly rượu lên, tuy trong ly chứa đầy nước đào, nhưng Dao Chân vẫn dùng nước quả thay rượu, kính Thanh Hư một ly, nói: “Tuy muội làm Tư Pháp Thiên Thần đã nhiều năm nhưng cảm thấy hổ thẹn vì đây mới là lần đầu tiên muội tới Đông Châu. Sau khi tới đây, thấy bách tính an nhiên, chúng sinh vui vẻ, cảnh tượng chỉ một màu hạnh phúc tường hòa, trong lòng không thôi khởi lên niềm kính phục Đông Vương. Mấy ngày này được ở bên cạnh huynh, càng khiến muội mở mang tầm mắt, chưa bao giờ nghĩ được rằng vị Vương của một Châu lại có thể bình dị khiêm nhường đến thế, thực sự là trước nay chưa từng nghe nói đến…”
Thanh Hư tĩnh tĩnh nghe Dao Chân khen ngợi tán thán anh ta, trong lòng ngập tràn hoan hỷ.
Dao Chân nói tiếp: “Lần này là vì tình thế nguy ngập mà đến, Đông Vương không chỉ hóa giải khổ nạn cho muội và Côn Luân mà còn hết lòng chăm sóc muội tỉ mỉ chu đáo…” Nói đến đây hai má Dao Chân liền ửng đỏ, cô ngừng lại một lát, rồi cười bẽn lẽn nhìn Thanh Hư, thỏ thẻ nói: “Trong lòng Dao Chân thực cảm động khôn nguôi. Sau này hy vọng Đông Vương sẽ ghé thăm Côn Luân Sơn của muội, để lòng cảm ân… cảm ân và ngưỡng mộ của muội và chúng sinh Côn Luân được an ủi phần nào…” Dao Chân, với đôi má đào ửng đỏ, giọng nói ngọt ngào như rót mật, ngước đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn Thanh Hư nói ra những lời cảm kích, rồi lại khẽ cụp mi mắt xuống, chờ đợi lời đáp của Thanh Hư.
Nhưng qua một lúc lâu cũng không thấy Thanh Hư đáp lại, chỉ ngây người ngồi ở đó, khi nghe đến hai từ “ngưỡng mộ” thì chàng lập tức đỏ bừng hai tai, không ngờ rằng Dao Chân lại có thể thẳng thắn nói ra những lời ruột gan như thế, khiến Thanh Hư nhất thời nghẹn ngào không biết nói sao.
Thấy cảnh tượng này có gì đó hơi trầm lặng, tiểu thị nữ đứng bên gọi khẽ: “Bệ hạ, bệ hạ…”
Thanh Hư nghe thị nữ gọi thì giật mình đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi khiến cho ai nấy đều sửng sốt.
Thanh Hư lúc này không chỉ tâm tình bấn loạn mà còn ngượng ngùng xấu hổ, đột nhiên thấy muốn đi ra ngoài để bình tĩnh lại chút, chẳng nói chẳng rằng cứ thế hấp tấp rời đi.
Nhìn thấy hành động bối rối vội vã này của Thanh Hư, Dao Chân đoán rằng anh ta có lẽ đã cảm thấy ngại ngùng xấu hổ, nghĩ thêm chút nữa thì thấy chuyện này buồn cười quá, chẳng kịp che miệng liền cười to thành tiếng: “Ha ha ha… Đức Vua của các vị sao mà dễ xấu hổ thế, ta nói vậy cũng đâu có phóng đại chút nào!”
Các thị nữ đứng bên cạnh cũng cười theo, nói: “Bình thường ông ấy cũng không phải là người dễ xấu hổ đâu, chỉ là không hiểu sao đối với ngài ông ấy lại như thế, lại đặc biệt coi trọng những lời tán dương khen ngợi của ngài đến thế!”
Dao Chân mỉm cười nói với họ: “Các ngươi dám chắc rằng Quân vương của các ngươi là người điềm đạm không? Xem ra, huynh ấy thường ngày có lẽ đối đãi với các ngươi khoan dung đôn hậu lắm!”
Các thị nữ nói: “Ừm, Đức Vua của chúng ta là người rất bao dung, bình thường trước nay ông ấy không bao giờ bắt chúng ta phải hành đại lễ, ông ấy rất tốt với chúng ta”.
Dao Chân gật đầu, cười nói: “Ờ, ta cũng thấy huynh ấy đúng là một vị Vương như vậy. Tuy nhiên, nếu như không có ai đó thực sự nghiêm khắc để trợ giúp trong việc cai quản, như cách huynh ấy đang làm, ở Đông Châu còn được, sinh linh ở đây hiền hòa, tâm tính cũng cao. Nếu đây là Nam Châu thì e rằng không ổn…”
Dao Chân hướng ánh mắt nhìn về phía cửa, các thị nữ liền nói: “Thiên Thần không cần lo lắng, Bệ hạ sau khi bình tĩnh thì sẽ quay trở lại thôi”.
Dao Chân vừa nghe hai từ “bình tĩnh” thì không khỏi lặng lẽ cười thầm, nghĩ bụng: “Lẽ nào huynh ấy cũng bị động tâm sao? Tâm nếu không loạn thì cớ gì phải bình tĩnh lại…”
Một lúc sau, Thanh Hư quay lại. Mọi người nhất loạt quay sang nhìn anh ta, Thanh Hư nói: “Ừm… Bổn Vương chợt nhớ ra có một thứ bị lạc ở nơi khác nên đi gọi nó về”.
Dao Chân còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm thấy trên cổ mình có gì đó mát lạnh, chạm nhẹ vào thì thấy nó giống như một sợi dây chuyền.
Dao Chân cúi xuống nhìn thì đó là Lộ Dẫn! Hóa ra Thanh Hư không chỉ tìm được Lộ Dẫn trở về mà còn xâu nó thành sợi dây chuyền.
“Như này thì nó sẽ không lại bị mất lần nữa”, Thanh Hư vừa cười vừa ngồi xuống nói.
Dao Chân vuốt nhẹ lên cổ nơi có Lộ Dẫn, mỉm cười rồi gật gật đầu nói: “Ừm”.
Thanh Hư chỉ lẳng lặng cười chẳng nói lời nào.
Dao Chân nghĩ: “Huynh ấy đối tốt với mình như thế… Xem ra, mình phải nhìn thấy dung nhan chân thật của huynh ấy mới được”.
Dao Chân vừa định bảo Thanh Hư gỡ làn mây che mặt xuống, muốn nhìn thấy gương mặt thực sự của anh ta, nào ngờ Thanh Hư đã lên tiếng trước.
Thanh Hư nói: “Bổn Vương muốn hỏi Thiên Thần một việc”.
Dao Chân ngỡ ngàng, nhưng cũng gật đầu đồng ý, đáp: “Xin cứ hỏi”.
Thanh Hư nói: “Bổn Vương có nghe rằng Tư Pháp Thiên Thần từng có một thanh bảo kiếm gọi là Lưu Ly Tịnh Khôn kiếm. Đó là một thứ vũ khí sắc bén để trừ tà, đã từng là thứ bất khả chiến bại khiến tà ma khiếp sợ. Nhưng cũng nghe rằng Thiên Thần sớm đã đem nó phong ấn hàng vạn năm nay chưa từng lấy ra sử dụng…”
Khi Dao Chân nghe Thanh Hư nhắc đến chuyện này, vẻ mặt cô dần dần trầm xuống, đôi má ửng hồng với khóe miệng tươi tỉnh luôn nhoẻn lên cười vừa mới đây thì giờ biến mất.
“Bổn Vương thấy trên mái tóc nàng quả thực là đã không còn chiếc trâm Lưu Ly nữa, xem ra điều này có vẻ là sự thực?”
Dao Chân lặng thinh không đáp, chỉ gật gật đầu.
Thanh Hư lại hỏi: “Cũng nghe nói rằng những năm qua Thiên Thần đã trảm yêu trừ ma rất vất vả, có lúc còn chiến đấu với chúng bằng tay không vũ khí, nhưng cũng chưa bao giờ sử dụng kiếm này. Bổn Vương thấy khó hiểu quá, việc này là thế nào?”
Dao Chân thấy Thanh Hư đang chờ câu trả lời của cô, bèn đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ngăn những giọt nước mắt chỉ chực trào ra, nói: “Bởi vì… muội đã dùng kiếm này làm tổn thương… một vị cố nhân”.
Thanh Hư giật mình hỏi lại: “Cố nhân là như thế nào?”
Dao Chân nghẹn ngào nói: “Đó là… đó là một người bạn đã đối xử với muội vô cùng, vô cùng tốt, nhưng muội… đã dùng thanh kiếm này đâm vào huynh ấy”.
Thanh Hư trân trối nhìn Dao Chân, hỏi lại: “Nàng vì sao lại đâm anh ta?”
Dao Chân ngước lên nhìn bầu trời ngoài khung cửa, nói: “Huynh ấy vì để cứu muội, vì muốn tránh cho muội bị tổn thương sinh mệnh bởi lý tương sinh tương khắc, nên đã… đã dùng sinh mạng của huynh ấy để đổi cho muội mạng sống này”. Lúc này, trên khuôn mặt của Dao Chân đã nhạt nhòa nước mắt.
Thanh Hư nghe thấy âm thanh của những giọt nước mắt đang rơi, bèn nhẹ nhàng hỏi lại: “Sau này nàng đã biết hết mọi chuyện rồi?”
Dao Chân rầu rĩ nói: “Ừ, muội đã biết. Muội cũng biết huynh ấy vì muội mà đã chịu đựng rất rất nhiều, đã dùng chuyển nghiệp thuật để chữa thương cho muội… Mấy chiếc áo choàng đầm đìa vết máu vì phải trị thương cho muội kia, vẫn đang được thờ phượng trong mật thất của muội ở núi Côn Luân, muội vẫn thường xuyên tới đó cúng dường, cũng là để tỏ lòng thương nhớ cảm ân…”
Dao Chân không nói tiếp nữa, Thanh Hư nghe tiếng nước mắt rơi càng ngày càng gấp gáp nên vội vàng bảo thị nữ đưa khăn tay cho cô.
Thanh Hư dè dặt hỏi lại: “Vậy nàng phong ấn thanh Lưu Ly Tịnh Khôn kiếm chính là vì lý do này?”
Dao Chân gật nhẹ đầu.
Cả hai người trở nên trầm mặc, cả căn phòng cũng im ắng một hồi lâu. Dao Chân quệt qua nước mắt, xoay người lại nói: “Cho dù phong ấn vạn năm, có lẽ món nợ này cũng không trả hết, món nợ ân tình này…”
Thanh Hư thấy gương mặt khả ái của Dao Chân nước mắt chan hòa thì trong lòng muôn phần cảm động. Anh ta không ngờ rằng Dao Chân đã nhớ sâu sắc hết thảy những điều tốt đẹp mà anh đã đối xử với cô trong kiếp nạn, thậm chí còn vì anh ta mà phong ấn thanh kiếm Lưu Ly hàng vạn năm qua…
“Đông Vương, muội thấy mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi một chút”. Dao Chân nói xong mấy lời này thì buồn rầu ủ dột đứng thẫn thờ ở đó.
Thanh Hư nói: “Được, được, vậy để bổn Vương đưa nàng trở về”.
Dao Chân lạnh lùng nói: “Không cần đâu, muội đã nhớ đường rồi”.
Nói xong liền quay sang Thanh Hư hành lễ, chào xong còn chưa đợi Thanh Hư định thần trở lại thì Dao Chân đã rời đi.
Dao Chân trở về phòng, ngước nhìn những vì tinh tú trên bầu trời xa thẳm ngoài kia, thầm thì nói: “A Trạch à, muội xin lỗi huynh”.
Đêm đã khuya, Dao Chân vẫn trằn trọc trở mình không sao ngủ được, vậy nên cô liền muốn ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Dao Chân bước ra khỏi tẩm điện, dưới ánh trăng vằng vặc sáng, nghĩ đến những chuyện giữa Đông Châu Vương và mình trong ngày thì bất giác nhoẻn miệng cười, cảm thấy trong lòng vui vẻ. Nhưng khi nghĩ đến A Trạch thì lại cảm thấy day dứt khôn nguôi…
“Đông Vương có thành ý với ta, ta cũng ngưỡng mộ huynh ấy… nhưng những điều này làm sao có thể sánh với tình cảm sâu nặng mà A Trạch đã dành cho ta được?” Dao Chân tự nhủ trong lòng.
Vào thời khắc này, Dao Chân cảm thấy trái tim đau đớn tan nát như bị ai vò xé, đúng lúc trong lòng đang rối bời thì nhìn thấy một hồ nước trong vắt, cô liền lao mình vào đó, muốn cố gắng khiến bản thân tỉnh táo trở lại.
Hồ nước quả nhiên rất mát mẻ, Dao Chân cảm thấy khi ở trong đây thì lòng đã trầm tĩnh hơn, nên cô thả lỏng người để mình từ từ chìm xuống đáy hồ.
Khi Dao Chân chìm xuống đáy, vừa mở mắt ra thì phát hiện có một cái động, trong động có ánh nến leo lét hắt ra.
Dao Chân trong vô thức bơi tiến vào, không ngờ cửa động này lại dẫn đến một gian mật thất, trong mật thất này hoàn toàn khô ráo, không hề có nước.
Dao Chân từ từ tiến vào mật thất, thấy ở cửa động có hai tên lính canh giữ, chỉ có điều họ đang ngủ gà ngủ gật.
Dao Chân nhẹ nhàng đi đến gần cánh cửa đá, thấy bên trong không có gì đặc biệt, chỉ là nơi thờ cúng mấy bức tranh cổ.
Dao Chân ngẩng đầu nhìn, bức này là một nữ Thần, mặt người thân rắn, dáng vẻ thần thái đều muôn phần đẹp đẽ, trên bức tranh có đề bốn chữ: “Linh Oa Đại Thần”.
Dao Chân vội vàng quỳ xuống hành lễ, sau khi bái mấy bái thì đứng dậy ngắm nghía quan sát tỉ mỉ hồi lâu, trong lòng nghĩ: “Đây chắc là Nữ Oa Nương Nương, bà thật xinh đẹp. Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Nữ Oa Nương Nương, nhưng làm sao lại trông thân quen đến thế?”
Dao Chân nhìn ngó một hồi rồi đi thẳng vào gian chính điện trong mật thất, chính giữa nơi đó cũng treo một bức tranh.
Dao Chân nhìn thấy hình trên bức tranh là một vị Thần mặt người thân rồng, vẫn chưa kịp nhìn kĩ diện mạo của vị Thần này thì đã thấy bốn chữ lớn “Phục Hy Đại Đế” đề bên cạnh bức tranh, nên lại nhanh chóng sụp xuống lễ bái, sau khi bái xong liền nghĩ thầm: “Mình ngưỡng mộ Phục Hy Đại Đế đã lâu, lần này đã có thể chiêm ngưỡng dung nhan chân thật của ngài ấy rồi”.
Dao Chân chăm chú nhìn kỹ hơn: “Ơ? Đây không phải là Hoàng Đế sao?”
Dao Chân lại chăm chú quan sát một hồi, bất kể từ lông mày, khuôn mặt hay thần thái đều giống Hoàng Đế như tạc!
Khi Dao Chân còn đang nghi hoặc khó hiểu, tình cờ nhìn quanh một lượt trong phòng thì nhìn thấy ở góc phòng treo một bức tranh không hoàn chỉnh.
Dao Chân vừa nhìn thì phát hiện ra, dù bức tranh này không hoàn chỉnh nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng một vị nữ Thần, chẳng qua là đường nét ngũ quan trên gương mặt đã không còn nhìn được rõ. Bức tranh này giống như đã được dùng pháp lực để ghép lại với nhau, dùng thiên mục nhìn thì có thể nhìn ra dấu vết. Dao Chân giơ tay chạm vào bức tranh và nghĩ: “Bức tranh này dường như đã bị thứ gì đó làm cho nổ tung, sau đó các mảnh vụn kia được lấy về, từng chút từng chút một gắn chúng lại với nhau”.
Dao Chân nhìn kỹ thấy phía dưới bức tranh có một số phong thư rời rạc cũ kĩ và đã từng bị bóc ra.
Dao Chân ngẫu nhiên cầm một bức lên, tiêu đề bên trên ký là Tây Vương Mẫu, nhưng nội dung bên trong không còn rõ ràng, chỉ là vẫn có thể lờ mờ nhìn ra bút tích.
Dao Chân nhìn bức thư rồi cười nói: “Chữ viết của Tây Vương Mẫu cũng không đẹp cho lắm! Nhìn không khác với chữ viết của mình là bao!”
Dao Chân lại tình cờ đưa mắt nhìn thì phát hiện trong bức tranh bên cạnh, bên trên có đề mấy chữ: “Hạo Thiên Đại Đế”.
Dao Chân nhìn bức tranh kia, đôi mắt cô càng lúc càng trợn tròn, thái độ tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Dao Chân sững người nhìn Hạo Thiên Đại Đế, Hạo Thiên Đại Đế trông giống hệt như A Trạch vậy!
Sau khi nhìn kỹ một hồi, phát hiện càng nhìn càng thấy giống, dần dần, Dao Chân vừa ngạc nhiên lại thêm mấy phần sợ hãi, hốt hoảng vội vã rời khỏi căn mật thất.
Sau khi Dao Chân từ dưới hồ lên bờ thì cảm thấy dường như mình đang mơ, trong giấc mơ cô nhìn thấy những bức thư của Nữ Oa Nương Nương, Phục Hy Đại Đế, Tây Vương Mẫu, và có cả Hạo Thiên Đại Đế người trông giống hệt như A Trạch.
Dao Chân vẫn chưa lấy lại được tinh thần, ngồi trên bờ lẩm bẩm: “Là ảo ảnh, là ảo ảnh…”
Bởi vì Dao Chân vừa nhìn thấy “hình bóng của A Trạch” nên cô càng cảm thấy u buồn chán nản hơn, cả đêm lặng lẽ ngước nhìn những vì tinh tú trên bầu trời thăm thẳm xa xôi.
Cho đến trước lúc bình minh, những giọt nước mắt nóng hổi gần như đã cạn, chỉ còn lại mấy vệt nước mắt lấm tấm lấp loáng dưới ánh trăng đêm. Không ai biết được, cả đêm ấy, trái tim Dao Chân đã trải qua những giằng xé đớn đau đến mức độ nào.
Trời gần hửng sáng, khi những vì tinh tú trong dòng sông Ngân vẫn đang tỏa ánh sáng lung linh nhấp nhánh…, Dao Chân thì thầm với chúng, những ngôi sao xa dày đặc khắp trời: “Muội xin lỗi huynh, xin lỗi vì ân điển chữa thương của huynh cho muội, xin lỗi vì những đau đớn muội đã gây ra cho trái tim khốn khổ của huynh, càng xin lỗi nhiều hơn vì những gì từ trái tim chân thành của huynh đã dành cho muội…
” Dao Chân nhắm mắt lại, rất dứt khoát và kiên định nhủ thầm: “Dao Chân không muốn làm một kẻ vong ân phụ nghĩa, muội đã nợ huynh, hãy để muội dành cả cuộc đời lẻ loi cô độc này để hoàn trả món nợ ân tình đó”.
……..
(Còn tiếp)
Chú thích: (1) Chữ tha thứ (恕) trong tiếng Trung Quốc có chữ Như (如) ở trên, chữ Tâm (心) ở dưới.
Mời quý độc giả ghé thăm trang Chánh Kiến để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.
- Xem thêm:
- Huyền mộc ký (3-23)
- Huyền mộc ký (3-22)
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!