Sống trong hồng trần cuồn cuộn, suốt đời gắn liền với công việc buôn bán gạo, tuy hằng ngày phải đối mặt với kim tiền, với cám dỗ lợi ích nhưng ông vẫn giữ được thiên tính tốt đẹp của mình là “điềm đạm quả dục”, cuối đời vì thế mà đắc phúc báo.
Vào thời nhà Đường, ở Quảng Lăng Giang Dương có một thương nhân bán gạo, ông cả đời tiếp xúc với việc buôn bán và tiền bạc; ông cũng chưa từng tu Đạo và căn bản không biết đến phép thuật nào hết. Ông cuối đời đắc Đạo thành Tiên, an nhiên rời khỏi trần thế. Tên của ông được khắc trên bức tường đá ở Động phủ Tiên gia. Thật kỳ lạ, người không tu Đạo vì sao vẫn có thể trở thành Tiên nhân? Chúng ta hãy cùng đọc câu chuyện dưới đây.
Ở Giang Dương có một gia đình nọ, họ kiếm sống bằng nghề bán gạo. Công việc buôn bán gạo được truyền lại đến đời của Lý Giác, ông đã kế thừa công việc kinh doanh của gia tộc. Lý Giác tính tình đoan chính, làm việc cẩn trọng, siêng năng, ông có phần nổi bật hơn so với những người khác.
Lên 15 tuổi, Lý Giác đã theo cha làm kinh doanh. Cha ông bận làm các công việc kinh doanh khác nên đã giao cho ông phụ trách công việc bán gạo. Hễ ai đến mua gạo, ông đều đưa cho họ cái đấu đong gạo, và sau đó bảo họ tự đong.
Giá gạo thay đổi tùy theo những mùa trong năm, nhưng Lý Giác lại chưa từng tính toán đến thời vụ bán gạo. Mỗi đấu gạo ông cũng chỉ kiếm lãi rất nhỏ là 2 xu, chỉ cần đủ để nuôi dưỡng cha mẹ già là được rồi.
Cách kinh doanh của Lý Giác xem ra có vẻ “ngu ngốc”, ông đã bỏ lỡ những cơ hội tốt để kiếm nhiều tiền, hoàn toàn không có thái độ gian trá, lọc lừa nhằm ăn món hời lớn như những thương nhân buôn gạo khác. Dù vậy, sau mấy năm kinh doanh, kinh tế nhà họ Lý cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại, gia tộc ngày càng sung túc, không phải lo thiếu cơm ăn áo mặc.
Cuối cùng đến một ngày, cha của ông phát hiện rằng, gia đình của mình có rất nhiều thay đổi, sau đó bất chợt hỏi Lý Giác về cách quản lý công việc kinh doanh, vì sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Lý Giác đã chia sẻ thật với cha về phương pháp của chính mình.
Nghe xong, cha của ông không khỏi cảm thán: “Những người buôn bán gạo như chúng ta đây có rất nhiều, khi bán gạo thường là: Khi bán dùng đấu nhỏ, khi mua dùng đấu to, ai cũng muốn được lợi nhiều hơn một chút, kiếm được nhiều tiền hơn một chút. Khi ta kinh doanh, dù là bán hay mua cũng dùng một cái đấu như nhau, cho rằng bản thân làm như vậy đã công bằng, không gian trá. Hôm nay, con bán gạo và để cho khách hàng tự đong, ta thật sự không thể so với con được. Cho dù như vậy, gia tộc họ Lý chúng ta vẫn cơm no áo ấm, kinh tế vẫn có thể phát triển tốt như vậy, đây chẳng phải là Thần linh giúp đỡ hay sao?”
Sau này, cha mẹ của Lý Giác qua đời, và khi đã 80 tuổi, Lý Giác vẫn phụ trách việc kinh doanh trong gia đình. Khi đó có một vị Tể tướng trùng tên trùng họ với Lý Giác, điều này là rất kỵ húy. Để tránh trùng tên với vị Tể tướng, Lý Giác đã đổi tên thành Lý Khoan.
Sau khi Tể tướng họ Lý đến Hoài Nam, ông đã mơ thấy một giấc mộng rất chân thực. Ông thấy mình bước vào một hang động, trong đó có pháo hoa rực rỡ, phượng hạc bay múa, trên không trung là những đám mây sặc sỡ và đủ loại màu sắc lấp lánh, cung điện và lâu đài liên tiếp nối nhau. Vị Tể tướng một mình bước vào phía trong, nhìn thấy trên bức tường đá có khắc rất nhiều tên, đột nhiên ông nhìn thấy tên mình cũng được liệt trong danh sách.
Vị Tể tướng họ Lý thấy tên Lý Giác trong danh sách liền cảm thấy rất đỗi vui mừng. Ông tự nhủ: “Ta sinh ra ở Vương triều, từ khi làm quan đã lập nên bao chiến công hiển hách, nay lại thăng lên chức Tể tướng, ta đã có công làm lợi cho thiên hạ như vậy thì sao có thể không lập nên công đức! Hôm nay ta tận mắt nhìn thấy tên của ta được khắc trong động đá, hóa ra ta cũng là một Tiên nhân”.
Đúng lúc vị Tể tướng cao hứng nhất, đột nhiên có một vị Tiên đồng bay đến phía bức tường đá và nói: “Đây là động Hoa Dương, tên này không phải chỉ ông đây, mà là chỉ một người dân Giang Dương dưới quyền quản lý của ông”.
Vị Tể tướng họ Lý sau khi tỉnh dậy, ông nhớ lại những cảnh tượng chân thực trong giấc mơ, mọi thứ vẫn còn đọng lại sâu sắc trong tâm trí ông, trong tâm vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Do vậy, ông đã phái người tìm danh tính của người “Tiên nhân” trùng tên với mình. Nhưng tìm kiếm một hồi lâu vẫn không tìm thấy người trùng tên “Lý Giác” với ông là ai.
Sau đó, một người trong xóm biết rằng tên thật của Lý Khoan là Lý Giác, sau đó đã báo cáo sự việc với vị Tể tướng. Vị Tể tướng vội vàng phái người đích thân mời Lý Giác tới phủ của mình. Sau đó Tể tướng trai giới, tắm rửa sạch sẽ, bái Lý Giác làm Đạo huynh.
Vị Tể tướng kể cho Lý Giác cảnh tượng chân thực trong giấc mơ của mình, và hỏi rằng ông đã luyện những phép thuật gì, đã từng uống linh đơn diệu dược gì; vị Tể tướng hy vọng Lý Giác sẽ truyền lại cho mình một vài chiêu thuật.
Bởi vì Lý Giác quả thực chưa từng tu luyện, cũng không hiểu gì về phép thuật, ông thành thật nói: “Tôi cả đời này chỉ đi bán gạo mà thôi”.
Vị Tể tướng cung kính hỏi đi hỏi lại, Lý Giác vẫn chỉ nói: “Tôi chỉ là một thương nhân bình thường, tôi không biết về những chuyện tu luyện”.
Có lẽ trong tâm Lý Giác hiểu được những nghi hoặc trong tâm của vị Tể tướng nên ông không còn cách nào khác, ông đã chia sẻ với vị Tể tướng về kinh nghiệm bán gạo của mình, ông khẳng định bản thân không hiểu biết phép thuật nào hết, chỉ là một thương nhân bán gạo bình thường mà thôi, có điều ông không coi trọng được mất lãi lỗ, cũng không đặt nặng lợi ích cá nhân, luôn nghĩ cho lợi ích của khách hàng trước.
Vị Tể tướng cảm thán, nói: “Đây quả thực là điều một người thường khó làm được. Ông có thể làm được thì quả thực đó chính là âm đức to lớn”.
Lý Giác sống trong hồng trần cuồn cuộn, suốt đời gắn liền với công việc buôn bán gạo, tuy ông hằng ngày phải đối mặt với kim tiền, với cám dỗ lợi ích nhưng ông vẫn giữ được thiên tính tốt đẹp của mình là “điềm đạm quả dục”, vô tư, không màng lợi ích. Vẻ mặt của ông lúc nào cũng rất nhân từ, an nhiên và tường hòa; cùng với bộ râu dài, phong thái điềm đạm giống phong thái của một ông tiên.
Lý Giác sống thọ đến hơn 100 tuổi mới qua đời, ông ra đi một cách nhẹ nhàng, thanh thản. Theo ghi chép dân gian, ba ngày sau khi ông qua đời, quan tài tách mở ra, khi mọi người mở ra thì phát hiện thi thể biến mất, giống như ve sầu lột xác, người ta nói ông đã đắc Đạo thành tiên.
Nguồn câu chuyện: Trong tuyển tập: “Tục Tiên Truyện” của Thẩm Phần đời Nam Đường
Theo Bạch Ê – SOH
Gia Hân biên dịch
Nguồn: NTD Việt Nam
Mời quý độc giả ghé thăm trang NTD Việt Nam để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn
- Xem thêm:
- Đạo làm giàu và dùng tiền của các thương nhân xưa
- Thiện ác hữu báo: Tích đức để phúc cho con cháu, hành ác con cháu phải hoàn trả
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!