Chúng sinh hành tẩu tại cõi phàm trần trong nhân thế, nhìn như bình thường, nhưng có rất nhiều người có Phật duyên và Đạo duyên. Họ chuyển sinh trong vô số kiếp luân hồi, phải chăng là đang chờ đợi cơ duyên cùng với người truyền Pháp, truyền Đạo?
Trung Quốc trải qua các triều đại đổi thay, đều đã xuất hiện không ít cao nhân đắc Đạo ẩn cư và tu luyện trong núi. Khi họ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hoặc nhàn bước nơi phố phường, ngẫu nhiên sẽ được an bài bởi nhân duyên mà hé lộ một chút thần thông. Điều này có lẽ là để cho thế nhân lạc vào cảnh giới kỳ lạ mà cảm thụ một chút sự tinh diệu của Tiên thuật và sự cao thâm của Đạo pháp; Cũng có thể để mọi người hiểu rằng nhân tính vốn có thể câu thông với Thần tính, tu Thần thông, luyện Thần thuật vốn là điều mà người hữu duyên trong chốn nhân gian đều có thể làm được.
Bài viết này giới thiệu câu chuyện trong “Tống triều bút ký”, trong dân gian ít người biết đến. Trong “Di kiên chí” cũng đã được ghi chép.
Người tu Đạo thuận miệng bốc thuốc, bệnh nhân dùng xong có thể phi thăng
Vào những năm Thuần Hi thời Nam Tống, một vị làm quan tại huyện Bà Dương có nói, thông gia của ông ta là Hạng Quốc Hoa hồi nhỏ từng gặp một chuyện kỳ lạ. Lúc khoảng 8-9 tuổi, trên cánh tay của Hạng Quốc Hoa có một cái nhọt độc, tìm mười mấy thầy thuốc giỏi nhưng đều không chữa khỏi. Về sau, lúc cha mẹ dẫn ông đi chơi, may mắn gặp được một vị tu Đạo.
Vị đạo nhân này cao bảy thước, miệng rộng, nhiều râu. Phụ thân của Hạng Quốc Hoa vốn là người hiểu sâu biết rộng, thấy rằng người này tướng mạo phi phàm, quyết không phải người thế tục. Thế là ông lập tức tiến ra nghênh đón, hướng về đạo nhân cúi đầu thi lễ. Lúc này, vị đạo nhân dừng bước, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào đứa trẻ ốm yếu trước mặt.
Đột nhiên, vị đạo nhân kia dường như nghĩ ra điều gì, liền nói: “Tại sao các vị không cho hài tử dùng Tứ vật thang?” Đạo nhân vừa nói vừa tiến đến cầm tay Hạng Quốc Hoa và thổi nhè nhẹ, rồi sờ sờ ấn ấn. Phụ thân Hạng Quốc Hoa muốn tỏ ý cảm ơn, chủ động mời đạo nhân đến nhà dùng cơm, làm khách, nhưng đạo nhân từ chối rồi nhanh chóng lẫn vào đám đông.
Sau khi về đến nhà, cha của Hạng Quốc Hoa nghe theo lời của đạo nhân, cho con trai uống Tứ vật thang. Ba năm sau, nhọt độc đã khỏi rồi, nhưng vẫn không dừng uống Tứ vật thang đó. Đến mùa xuân, ngoài nhà dương liễu thướt tha xanh tốt, xuất hiện một con chim đậu ở trên đầu cành. Hạng Quốc Hoa khi đó còn nhỏ, trong lòng vui thích, liền muốn đi bắt chim, đáng tiếc là cành rất cao, làm cách nào cũng không thể với tới.
Chính vào lúc ông khởi tâm động niệm, đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, rất nhanh liền bay lên như lông vũ, rồi đáp xuống trên ngọn cây. Kể từ đó, thân thể ông trở nên nhẹ tênh, chỉ cần nghĩ muốn đến đâu, liền có thể ngay lập tức bay đến đó, bất kể khoảng cách xa gần, trong nháy mắt là tới. Có lúc ông còn có thể bay lên chín tầng mây, nhìn thấy những tiên hạc bay cùng với mình. Ông sợ mình bay quá cao sẽ không thể quay về, lại lo lắng người khác biết chuyện sẽ gây phiền toái cho cha mẹ, liền không dám tùy tiện bay nữa.
Cha mẹ ông cũng không tường tận về chuyện này, nhưng trong họ hàng có người tình cờ nghe được. Có một năm vào dịp tết Nguyên tiêu, người họ hàng không tin ông có thể bay, liền cố ý trêu chọc, nói: “Nghe nói cậu có thể hành tẩu ở trên bầu trời, muốn đến đâu liền đến đó, tối nay vừa vặn hoa đăng trong Quốc phủ đẹp thế, sao không đi xem sao?” Hạng Quốc Hoa nghe xong, cười nói: “Chuyện này có gì khó!” Thế là cậu lập tức nâng mình, đằng không bay lên. Cậu giống như mọc thêm đôi cánh, rất nhanh liền bay đi rất xa.
Đến đêm khuya khoảng canh ba, cậu quay trở về nhà, đem những gì nhìn thấy trên đường kể lại cho cha mẹ và họ hàng nghe. Sau đó người họ hàng kia phái người đi kiểm chứng, phát hiện cậu nói không sai chút nào. Nhiều năm sau, có người đi thăm Hạng Quốc Hoa, thấy ông thân thể thon gọn, bất phàm, trông giống như người tu Đạo.
Ăn mày ngẫu nhiên gặp tiểu đạo sĩ, nhảy vào trong tường có động tiên
Những năm cuối thời Thiệu Hưng, ở huyện Ngân tỉnh Chiết Giang có một người trẻ tuổi họ Liên, cả ngày chơi bời phóng túng, không ước thúc bản thân. Hắn thường ngày rất thích uống rượu, mỗi lần uống rất nhiều, cắm đầy hoa trên đầu, sau đó điên điên khùng khùng vừa đi vừa hát trên đường. Người dân ở đó không ưa hắn, nên đối xử với hắn như ăn mày, còn đặt cho hắn biệt danh là “Liên ăn mày” .
Ở gần làng có một căn nhà hoang rách nát, bởi vì nghe đồn trong nhà có ma quỷ, cho nên không một ai dám bước vào. Một hôm, Liên ăn mày đi qua nơi đây, hắn uống rất nhiều rượu, lững thững bước vào. Khi hắn đi vào trong phòng, nhìn thấy có vị tiểu đạo sĩ xếp bằng đả tọa ngồi ngay ở giữa. Trong lòng Liên ăn mày dâng lên sự thành kính, thế là tiến ra phía trước, hướng đến tiểu đạo sĩ thi lễ, lại nói với ông ta về thuật phi thăng của Thần tiên và Đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ nghe hắn nói thì cười không đáp, sau đó chỉ tay về phía bức tường, bức tường kia liền giống như cánh cửa đá mở ra. Liên ăn mày kinh ngạc phát hiện, bên trong không còn là căn nhà dột nát, mà là một tòa đại điện hùng vĩ tráng lệ, lầu các tầng tầng lớp lớp, xen vào nhau rất tinh tế, đúng là quang cảnh bất phàm, tuyệt không thể có ở nơi thế tục.
Liên ăn mày được tiểu đạo sĩ dẫn vào trong điện, cảm thấy Đại điện này bên trong bày biện trang trí đẹp đẽ tuyệt luân, cảnh trí giống như tiên cảnh vậy.
Hắn nhìn thấy một tấm bảng treo ở chính giữa bức tường có ghi “Động Thiên Chân Nhân chi điện” được viết bằng chữ màu vàng, bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc còn lập bài vị riêng “Đông giới Thần Quân”, “Nam động Thần Quân”, “Tây Thiên Thần Nhân” và “ Bắc cực Chân Nhân”. Có một vị ăn mặc phục sức như Vua ngồi ở trên điện, những hầu cận bên cạnh đều mặc quan phục màu vàng và tím. Một đám các tiên nữ trong điện uyển chuyển với điệu vũ khúc nghê thường, nhạc công diễn tấu Thần khúc tiên nhạc nhẹ nhàng du dương, mỹ diệu như thanh âm của trời.
Liên ăn mày muốn lên trên điện bái kiến, nhưng bị tiểu đạo sĩ ngăn lại. Ông ta nói: “Muốn bái kiến chân nhân, trước tiên cần phải bẩm báo, ngày mai lại đến!” Hai người họ cùng đi ra khỏi điện, khi quay đầu nhìn lại thì điện thần kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng, trước mắt vẫn là gian nhà cũ kỹ rách nát kia. Sau đó, tiểu đạo sĩ lại quay vào trong phòng, tung người nhảy vào trong vách, cũng biến mất không hình dạng.
Ngày hôm sau, hai người lần nữa đi vào trong điện. Liên ăn mày vừa định đi bái kiến chân nhân trên điện, liền thấy một người cưỡi ngựa từ đằng xa chạy nhanh đến, hướng đến chân nhân truyền lời. Chỗ sau lưng ông ta cách đó không xa, một vị Tiên nhân phong thái bất phàm ngồi dưới lọng, những người hầu vây quanh tay cầm cờ, xếp hàng tiến về phía trước. Lúc này, tiểu đạo sĩ nói: “Đây là Tử Phủ Chân quan tới bái phỏng chân nhân.”
Tiểu đạo sĩ cho Liên ăn mày một miếng dưa xanh, nhìn có vẻ đã thối rữa rồi. Liên ăn mày không tiện từ chối, liền miễn cưỡng nuốt vào. Không ngờ, cái hương vị dưa xanh này không tầm thường, vô cùng ngon, ngọt. Hai người họ hẹn nhau sau năm ngày sẽ gặp lại, về sau thì thường xuyên gặp mặt. Nhiều năm về sau, lúc Liên ăn mày đã 60 tuổi, không còn vướng bận bụi trần. Mọi người nhìn thấy sắc mặt của ông hồng hào tựa như đứa trẻ vừa ra đời vậy. Ông bốc quẻ cát hung phúc họa cho người ta, đều rất linh nghiệm.
Đạo sĩ truyền thụ thuật tịch cốc cho người chủ tiệm thuốc
Thời Bắc Tống, ở đô thành Biện Kinh có một vị hàn sĩ tên là Trương Củng, tham gia thi cử nhưng chưa bao giờ đỗ đạt. Bởi vì bên ngoại mấy đời hành nghề y, nên anh ta cũng học được một số phương thuật, liền mở một tiệm thuốc ở nơi phố thị. Một buổi sáng, anh ta mới vừa thức dậy, thay áo chải đầu xong, liền nhìn thấy một vị đạo sĩ từ hướng mặt trời mới mọc đi đến.
Hai mắt của vị đạo sĩ sáng ngời rất có thần, nhìn thẳng vào mặt trời cũng không nháy mắt. Ông ấy đi thẳng vào cửa tiệm, nhìn thấy Trương Củng thì không chào hỏi, cũng không chắp tay hành lễ, chỉ chỉnh lại y phục của mình một chút, rồi ngồi xuống như là không có ai bên cạnh. Trương Củng nhìn thấy vị đạo sĩ ngạo mạn vô lễ, liền tức giận hỏi ông ta từ đâu tới. Đạo sĩ trả lời: “Ông không cần hỏi nhiều, tôi chính là đến tìm ông!”
Trương Củng thầm nghĩ, ở kinh thành này có không ít người thường ngày cả gan làm loạn, chắc hẳn tên này chính là một trong số đó. Thế là Trương Củng chẳng muốn so đo với hắn, bèn ném ra một xu tiền, muốn đuổi hắn đi. Không ngờ, đạo sĩ kia lại cười nói: “Ta từ trước đến nay đối với con người là vô sở cầu, bởi vì nhìn ông có chút đạo duyên, mới cố ý đến chỉ giáo. Vì sao ông nhất định phải đuổi ta đi chứ?” Nghe ông ta nói như vậy, Trương Củng bừng tỉnh ngộ, lập tức liền khăn mũ chỉnh tề, bái đạo sĩ làm thầy.
Sau đó, đạo sĩ kia lại giảng cho Trương Củng rất nhiều chuyện xuất gia tu hành, trong đó có những pháp lý uyên thâm vi diệu mà trước kia ông chưa từng nghe qua. Thế là, ông ta hối hận nói: “Trương Củng ta là người trần mắt thịt, xém chút nữa đã bỏ qua đoạn kỳ duyên cùng với vị Tiên quân này. Hôm nay may mắn gặp được ngài, nguyện đời này xin lắng nghe lời chỉ dạy.”
Đạo sĩ kia nghĩ một lát, lại hỏi: “Ông còn có tâm nguyện gì chưa xong không?” Trương Củng trả lời: “Nhà tôi quá nghèo, có lúc ngay cả cháo cũng không có mà húp. Nếu mà không ăn cơm cũng có thể cảm thấy no bụng, vậy thì đời này cũng không tiếc.”
Đang nói đến đó, một người bán táo chưng đi qua trước cửa. Đạo sĩ kia gọi lại, dùng đồng xu trước đó Trương Củng ném ra mua bảy viên táo, sau đó nói với Trương Củng: “Phàm là Thần Tiên đều cho rằng, tịch cốc chỉ là phương pháp tu hành ở tầng thấp nhất, không ăn cơm, thân thể cũng không tích trữ những thứ bẩn thỉu, không sinh ra vật dơ bẩn, cũng sẽ không cần bài tiết, cho nên như vậy cũng có thể coi là tu Đạo.” Đạo sĩ còn căn dặn ông: “Nếu muốn tu Đạo, thì không thể lại gần nữ sắc, ông có thể làm được không? Chẳng những không thể gần nữ sắc, còn phải trừ dứt các niệm thế tục, chỉ có như vậy mới có thể đắc Đạo thành Tiên.”
Đạo sĩ đem bảy viên táo kia cầm ở trong tay nhìn kỹ một chút, lại thổi vào đó một hơi, sau đó đưa cho Trương Củng, nói với ông: “Ông ăn mấy trái táo này đi, cũng không cần ăn thêm cái gì. Nếu như có người ép buộc ông ăn, ông có thể ăn, không quan trọng, về sau có thể tiếp tục không ăn. Khi ông ăn bảy viên táo này, sẽ ứng nghiệm bảy giấc mộng, cũng là dùng biện pháp này đến nói cho ông một số việc. Chờ ông phụng dưỡng song thân xong, nhân duyên hết rồi, thì đi đến một tòa danh sơn vách núi cheo leo, tìm một hang động có thể cư trú, sau đó dùng tảng đá bít cửa hang lại. Từ đó về sau, ông sẽ ở bên trong tu hành. Chỉ cần sáu năm, thân thể của ông sẽ giống ve sầu thoát xác, tiêu dao ở ngoài trời đất. Còn đến lúc đó sẽ như thế nào, ta hiện tại còn chưa thể nói cho ông.”
Nói xong lời này, đạo sĩ liền đứng dậy đi ra cửa. Trương Củng muốn giữ lại, nhưng đạo sĩ vừa ra khỏi cửa liền không thấy bóng dáng. Về sau, Trương Củng cứ ngửi thấy mùi đồ ăn thì buồn nôn, bèn không ăn gì nữa; Lại qua hai năm, cũng không bài tiết. Ông chỉ cảm thấy đi lại nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái, mà thể lực cũng càng ngày càng tốt. Ông mỗi ngày đều đi men theo tường bên ngoài kinh thành năm vòng, từ buổi sáng mãi đến tối, cho dù đi mấy trăm dặm, cũng không thấy mệt mỏi.
Người nhà Trương Củng không tin tưởng chuyện này, bèn ép buộc ông ăn cơm, kết quả ông ăn lượng cơm tương đương với mấy người ăn, về sau ăn hay không ăn đều được. Vài người bạn của ông nghi ngờ có gian trá ở trong đó, bèn đem nhốt ông vào một căn phòng trống, nhưng ông mấy ngày không ăn không uống, cũng không thấy khó chịu.
Có người tìm ông chữa bệnh, ông liền mang theo các vị thuốc rồi vui vẻ đi ngay. Ông cứ ngồi ở đầu giường bệnh nhân trông nom, ngồi ở đó đến mười ngày nửa tháng, không dùng đồ ăn nước uống cũng không xảy ra việc gì. Đến khi Trương Củng 60 tuổi, thân thể vẫn khỏe mạnh cường tráng giống như thanh niên vậy. Về sau, sau khi mẫu thân ông qua đời, mọi người cũng không biết ông đã đi đâu.
Nguồn tư liệu: “Di Kiên Chí”
Nhan Văn thực hiện
Lý Mai biên tập
Sương Sương biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ
Mời quý độc giả ghé thăm trang Epoch Times Tiếng Việt để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.
- Xem thêm:
- Câu chuyện lịch sử: Tấn Hiếu Vũ Đế uống rượu khinh nhờn Thần nên qua đời
- Tấm lòng nhân hậu đằng sau câu chuyện tình lãng mạn
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!