Phụ nữ giống như những bông hoa, những cái tên khó quên đó luôn lộng lẫy trong thế giới hỗn loạn, luôn thể hiện dáng vẻ kiều diễm. Cô tên là Quế Anh, mang hương thơm của hoa quế từ núi xa xôi hay cung Quảng Hàn đến với nhân gian. Cô họ Mục, được gả vào nhà họ Dương, cùng các cô con dâu con gái khác nhà họ Dương, mang một cái tên chung – “nữ tướng Dương gia”.
Cuộc đời Mục Quế Anh dường như không thấy trong các kinh điển sử sách, nhưng sống mãi trong những câu chuyện truyền miệng và những vở kịch diễn nghĩa của mọi người. Từ tiểu thuyết cổ đại đến các vở kịch, điện ảnh, truyền hình ngày nay, những sự tích của Quế Anh vẫn thường xuyên được trình diễn, lưu truyền các loại các dạng hình thái.
Một khi vương triều sụp đổ, tất cả lịch sử thành trụ hoại diệt sẽ do vương triều mới viết sách và luận định, triều mới và triều cũ vốn là kẻ thù không đội trời chung cho đến chết. Sách “Tống sử” do Thoát Thoát, A Lỗ Đồ và những người khác thời nhà Nguyên biên soạn, khó tránh khỏi kỵ húy, bỏ qua những những sự kiện trong quá khứ của triều đại trước, đặc biệt là những chiến công bi thảm. Gia đình họ Dương, các thế hệ anh hùng, nam chinh bắc chiến, đánh đâu thắng đó, các quốc gia phiên bang dị quốc Liêu, Kim, Tây Hạ đều trở thành bại tướng dưới tay các tướng Dương gia.
Người Nguyên vốn cũng xuất thân là người man di, cưỡi ngựa chiếm đoạt lãnh thổ nhà Tống, không muốn ca ngợi những sự tích anh hùng như sử thi của người Hán vào sử sách, nên họ cực kỳ kiệm lời, hà khắc trong việc viết lách và lựa chọn nhân vật. Các nữ tướng Dương gia như Quế Anh đã bị các sử gia cố tình phớt lờ, để cho những nữ tướng này chết rồi là lặng lẽ biến mất.
Đây là sự tự lừa dối về mặt tinh thần của những kẻ cầm quyền, nhưng lòng dân đại diện cho xu thế chung của thiên hạ. Những người dân thường vẫn say sưa kể những câu chuyện của từng thế hệ tướng lĩnh nhà họ Dương, và chống lại sự cố tình che đậy của cường quyền. Điều này làm cho hình ảnh của các Dương gia tướng trở nên sống động hơn, và lần lượt lan truyền những huyền thoại. Trong số đó, Quế Anh là một nữ anh hùng rất xứng danh trong số các nữ tướng của nhà họ Dương.
Nếu câu nói “tên sao người vậy” là đúng, thì Quế Anh nhất định đã đến thế giới này mang theo sứ mệnh. Theo truyền thuyết, cô từ nhỏ đã gặp một Tiên nhân, đích thân dạy cô thuật Thần tiễn phi đao, đặt nền tảng cho võ thuật tuyệt kỹ của cô. Cô sinh ra ở Mục Kha Trại, là con gái của Trại chủ Mục Vũ, trong gia đình cô còn có báu vật trấn sơn – Hàng long mộc. Nơi núi xanh cao vút, vắng bóng người, ẩn sâu trong mây trắng là quê hương của cô. Thuở xa xưa, sơn trại phần lớn là căn cứ địa vũ trang nơi các anh hùng hảo hán chiếm núi làm vua. Quế Anh lớn lên trong một môi trường đầy anh hùng hào kiệt, từ nhỏ cô đã là một bậc kỳ tài võ học. Cô không thích trang điểm, mà thích múa đao múa giáo, luyện được một thân tuyệt kỹ. Quế Anh đã trở thành một nữ hiệp nổi tiếng, được các anh hùng ngưỡng mộ, và khiến những kẻ ác khiếp sợ.
Quế Anh đọc các chiến lược trong sách quân sự, và đôi khi cô đi du ngoạn trong rừng cổ thụ và sương mù, kết bạn với hổ báo, chim nhạn chim trĩ. Với tư cách là người đứng đầu sơn trại, cùng với các nữ binh đánh trống gióng chiêng, hay những chàng trai cứng rắn mài đao, trong mắt họ, có lẽ Quế Anh người đàn bà thép anh dũng và mạnh mẽ không kém, luyện võ nghệ kiếm cung. Tụ nghĩa đường trích máu ăn thề. Ngoài ra, còn xuống núi cướp của kẻ giàu giúp người nghèo, ngàn vàng cũng phân phát hết, lau vết máu trên lưỡi đao, rồi ca hát khóc thương, thân anh hùng lẫm liệt thay trời hành đạo, chôn sâu nỗi đau trong lòng.
Họ nhìn thấy sự thật, nhưng họ không thể đi vào trái tim của Quế Anh. Bề ngoài cuộc sống vô tư lự của Quế Anh, thực ra nó che giấu sự cô đơn của cô khao khát một người bạn tri kỷ.
Trong núi không biết đến tháng ngày, khi đó, Tống Chân Tông nắm quyền, hồng trần nổi gió mây. Dương gia tướng bắt đầu từ Dương Nghiệp, hiện nay là thế hệ con cháu đời thứ ba họ Dương là Dương Tông Bảo bước ra vũ đài. Tông Bảo là người trưởng thành sớm, từ nhỏ anh đã học cả văn và võ, dáng người anh tuấn và khiêm tốn như ngọc, giống như chàng trai lãng tử và phong độ. Tông Bảo cùng với cha Dương Diên Chiêu chiến đấu chống lại cuộc xâm lược của nước Liêu, và đang phải vật lộn để tìm cách phá vỡ Thiên Môn Trận.
Thiên Môn Trận là trận đồ tích hợp ngũ hành, bát quái và chiêm tinh học, huyền ảo quỷ dị. Người trong trận đồ nắm bắt được bí quyết thì một người có thể địch cả trăm cả văn người. “Dương gia tướng diễn nghĩa” của Hùng Đại Mộc nói rằng, Lã quân sư, người từ trên trời giáng xuống, đã giúp Hàn Diên Thọ, đệ nhất dũng sĩ của nước Liêu, thiết lập Thiên Môn Trận 2 lộ để đánh bại cha con nhà họ Dương. Ngũ Lang, một người ngoài cuộc, nói với Tông Bảo và nhóm của ông rằng, họ cần sử dụng Giáng long mộc của Mục Kha Trại làm vũ khí để phá vỡ trận đồ.
Sau đó, Dương gia mới chú ý đến Mục gia, và Mạnh Lương, một mãnh tướng dưới trướng được lệnh đi mượn báu vật. Tình cờ, họ gặp Quế Anh bí ẩn trên đường đi.
Quế Anh đang đi săn trong rừng, và bắn được một con ngỗng trời, nó đáp xuống trước mặt Mạnh Lương. Nữ tướng dưới trướng Quế Anh lần theo dấu vết tìm đến, quát mắng yêu cầu trả lại con mồi. Mạnh Lương không chịu thỏa hiệp, đã đánh bại người phụ nữ này bằng tay không. Điều này đã khiến Quế Anh tức sách giáo đến đánh nhau. Mạnh Lương, một viên dũng tướng đáng thương, đã vung đao chiến đấu 40 hiệp, và thua trận. Hàng long mộc không những không có được, mà còn phải cởi bỏ áo giáp tìm đường thoát thân. Sự thất bại của Mạnh Lương đã khơi dậy tính hiếu thắng của Tông Bảo. Quế Anh vang danh bên ngoài, nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội gặp người thật. Tông Bảo xin phụ thân là Dương Lục Lang, cho phép anh dẫn hai nghìn binh lính theo Mạnh Lương đến Mục Kha Trại một lần nữa.
Khi hai đội quân đối mặt, lá cờ tướng quân với chữ “Dương” bay phần phật. Phía trước, từ lớp sương mù, một kỵ sĩ cưỡi ngựa dẫn đầu. Người phụ nữ trên ngựa tràn đầy sức trẻ, mặc một chiếc váy hẹp với tay áo hình mũi tên, áo choàng phất phới, một lưỡi kiếm sắc bén trước ngực, và đôi mắt tinh tú như tia chớp, kiêu hãnh quét qua những người được gọi là binh mã Đại Tống. Bộ giáp tê giác và cây giáo đất Ngô không lọt vào mắt của Quế Anh. Đôi mắt của cô cuối cùng dừng lại ở một vị tướng trẻ – Tông Bảo. Nhìn thấy anh đội mũ bạc và khoác chiến bào, tay cầm cây giáo răng hổ nạm vàng, thần thái hiên ngang, hoàn toàn khác với những võ sĩ thường ngày cô gặp.
Tông Bảo tôn trọng cô là một nữ hiệp, khiêm tốn nhã nhặn cầu xin Hàng long mộc, nhưng Quế Anh võ nghệ cao cường và can đảm, cười và nói rằng nếu anh có thể đánh bại cây đao trong tay cô, thì cô cam lòng dâng Hàng long mộc bằng cả hai tay. Làm sao Tông Bảo có thể chịu đựng được sự trêu chọc của người phụ nữ trước mặt mọi người như thế này, anh đã cầm giáo đâm tới. Quế Anh ung dung ứng chiến, giả vờ thua bỏ chạy, dụ Tông Bảo tiến sâu vào trại địch. Sau đó, cô đã bắn lén một mũi tên vào chiến mã của anh, bắt sống thành công vị tướng trẻ tuổi của nhà họ Dương, giữ thể diện cho Mục Kha Trại.
Bị đưa về trại, Tông Bảo hoàn toàn không hề tỏ ra sợ hãi, hạo khí lẫm liệt. Quế Anh bí mật quan sát, cảm giác thành công khi bắt được tướng địch dần phai nhạt, một tình cảm dịu dàng vô tình xuất hiện. Hóa ra cô đã cô đơn nhiều năm, và không thể tìm thấy một cây cao bóng cả nào để gửi gắm cuộc đời. Dương Tông Bảo tài hoa đẹp trai tuấn tú, văn võ song toàn, lại là con cháu danh gia vọng tộc, nếu có thể thành hôn thì không chỉ phó thác cả đời, mà còn có thể làm nên sự nghiệp vì quốc gia, đây chẳng phải là nơi sử dụng võ thuật của mình đó sao?
Từ xưa đến nay, tài tử giai nhân, anh hùng mỹ nữ, nhân vật Quế Anh như Thần Tiên thế này, e rằng chỉ có con cháu nhà họ Dương mới có thể xứng đôi vừa lứa với nàng.
Cô thị nữ của Quế Anh thuật lại tình cảm của Quế Anh với Tông Bảo. Tông Bảo biết chuyện, thay vì ôm hận vì bại trận, anh đặt chiến tranh lên hàng đầu, và đồng ý “lời cầu hôn” của người phụ nữ để có được Hàng long mộc. Anh đã từng thấy võ thuật và mưu lược của Quế Anh, nếu anh có được người phụ nữ xinh đẹp này, thì sẽ có thể giúp ích cho sự nghiệp vĩ đại của anh trong việc bảo vệ gia đình và đất nước, đồng ý cuộc hôn nhân này thực sự là một việc làm tốt vì nhiều mục đích. Tất nhiên, những lý do hào phóng này không thể che giấu tình yêu của anh dành cho Quế Anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kỳ phùng địch thủ là một niềm vui hiếm có, nếu có thể có được một người bạn tâm giao cùng đi cả đời, sống chết vì một niềm tin, đó chẳng phải là niềm vui tột cùng của đời người sao?
Khi Quế Anh được gả cho Dương gia, sứ mệnh của cô thực sự bắt đầu. Cô và Tông Bảo đã đưa ra một quyết định riêng tư cho cuộc sống, điều này khiến bố chồng Lục Lang Diên Chiêu của cô tức giận. Diên Chiêu cho rằng, con trai mình vì nữ sắc mà lỡ dở chuyện quốc gia, nên đã dàn dựng cảnh “Viên môn trảm tử”. Để tìm chồng, Quế Anh đã dẫn thuộc hạ và tất cả lương thảo của mình đến trại quân Tống. Phu xướng phụ tùy, vì vậy cô tự nhiên muốn bày tỏ tấm chân tình của mình. Khi Diên Chiêu nghe tin cô đến, ông tức giận đến mức không có nơi nào để trút giận, lên ngựa khai chiến. Quế Anh không biết chính cha chồng mình đến, cô bực bội vì bị mắng vài lần, nên đã không nương tay, và đã dùng kế để bắt sống ông.
Mãi cho đến khi Mạnh Lương và những người khác đến giải cứu, sự hiểu lầm mới được giải quyết, Quế Anh lập tức cởi trói cho Diên Chiêu, đỡ ông trên ghế và cúi đầu quỳ bái. Không đánh không quen biết, khi họ về trại quân Tông, Xà Thái quân rất thích Quế Anh, và nói: “Đây mới đúng là cháu dâu của ta”. Dưới ý chỉ của bà, Tông Bảo cũng đã được thả ra. Vợ chồng đoàn tụ, Hàng long mộc trong tay, ai nấy đều vui mừng.
Quế Anh may mắn, cô kết hôn với hậu duệ xuất sắc nhất của gia đình họ Dương. Trong “Tống sử” chỉ có ba vị tướng của nhà họ Dương là Dương Nghiệp, con trai là Diên Chiêu và cháu trai là Văn Quảng, điều này cho thấy ba người này có địa vị đặc biệt. Văn Quảng trong tư liệu lịch sử kỳ thực chính là Tông Bảo, về phần tên gọi nào mới đúng, e rằng người đời Tống lúc bấy giờ mới biết đáp án. Dương Nghiệp từng nhận xét rằng Diên Chiêu “giống như tôi”, và Tống Chân Tông cũng ca ngợi anh đã “cai quản quân đội và bảo vệ biên cương theo phong cách của cha mình”. Diên Chiêu lại kết hôn với gia đình quận chúa họ Sài, và trở thành một cặp vợ chồng hạnh phúc hiếm có của Xà Thái quân. Là cháu trai duy nhất, Văn Quảng, tức Tông Bảo, người có thể được nhìn thấy trong chính sử, đã có một tuổi thơ hoàn hảo nhất, với một cặp cha mẹ đáng kính như vậy, những người đã biến nguy thành an, và anh có nhiều lợi thế hơn những hậu duệ khác để trở thành viên tướng xuất sắc.
Đương nhiên, Quế Anh cũng không thua kém. Tương truyền Thái quân Xà Trại Hoa khi còn trẻ cũng là một nữ hiệp tiếu ngạo giang hồ. Năm đó bà và lệnh lang Dương Nghiệp tình cờ gặp nhau, cũng giống như cuộc gặp gỡ của vợ chồng Quế Anh. Khi đó bà và phu quân tỉ võ, sau khi bà thắng trận còn cưỡng ép hôn nhân, từ đó bà trở thành đệ nhất nữ tướng của Dương gia. Khi còn trẻ, bà táo bạo và liều lĩnh, bất chấp thế tục. Sau khi kết hôn, bà dốc lòng chăm sóc chồng con, xông pha chiến trường. Nếu không phải khí thế không thể chống cự kia, làm sao bà có thể thống lĩnh vạn quân, khiến người man di vui lòng thần phục? Xà Thái quân chắc hẳn đã nhìn thấy bóng dáng của bà ở Quế Anh, nhìn thoáng qua đã nhận ra người cháu dâu này, sau đó cẩn thận bồi dưỡng, rèn luyện, để trở thành nhân vật hàng đầu trong các nữ tướng.
Tông Bảo có được Quế Anh, cũng giống như gặp được quý nhân. Cả hai nắm tay nhau trên chiến trường, cùng mặc chiến bào, họ bất khả chiến bại trong các trận chiến chống lại quân xâm lược, tạo ra những ký ức chiến trường của riêng họ.
Với sự trợ giúp của Hàng long mộc, cùng với trận chiến đẫm máu của Quế Anh và một nhóm binh sĩ Dương gia, Thiên Môn Trận cuối cùng đã tan rã, quân đội chủ lực nước Liêu đã bị giáng một đòn nặng nề. Kể từ đó, không còn chiến tranh giữa Tống và Liêu nữa.
Sau đó, với ngọn lửa chiến tranh khốc liệt, câu chuyện về Quế Anh trở nên mờ nhạt, và chỉ có một số truyền thuyết với các phiên bản khác nhau được lưu truyền. Có người nói, khi nàng mang thai, nàng vẫn cầm quân xông trận. Một ngày nọ, Quế Anh đột nhiên bị đau bụng, và biết rằng mình sắp sinh nên đã gác lại chiến đấu, tập trung vào việc sinh nở. Không ngờ mọi chuyện lại trái ngược với mong muốn của cô, ở trong doanh trại, cô sinh khó, hai ngày không có động tĩnh gì, ngoài doanh trại, quân giặc hò hét, ngạo nghễ. Nàng vừa định nhảy lên ngựa nghênh chiến, thì bị thị nữ bên cạnh ngăn lại, thuyết phục nàng là Dương gia huyết mạch héo tàn, nhất định phải giữ lại huyết thống Dương gia. Quân địch hình như cũng phát hiện đại tướng quân Tống sắp lâm bồn, tăng cường công kích, tình thế vô cùng cấp bách.
Đứa trẻ cuối cùng cũng được sinh ra, Quế Anh không quan tâm đến việc hồi phục sức khỏe của mình, giao đứa trẻ cho người hầu gái, rồi ngay lập tức mặc chiến bào ra trận, điểm tướng phát binh. Cầm giáo đánh giặc giữ nước, nghe tiếng trống trận, nghĩ đến tướng soái. Binh sĩ thấy chủ soái liều chết quên mình thì phấn chấn, đều lên ngựa cầm giáo anh dũng giết giặc, quân địch thảm bại bỏ chạy, quân Tống đại thắng.
10 tháng mang thai, một ngày sinh đẻ, lẽ ra là thời khắc đau đớn nhất trong đời người phụ nữ, nhưng ở thời điểm quan trọng này, cô vẫn quan tâm đến sự an nguy của nhà Tống, thậm chí đến hương hỏa của nhà họ Dương cũng không lo được. Bởi vậy, tảng đá nơi nàng từng đứng điều quân tướng, được người đời sau tôn là “Điểm tướng đài”, vĩnh viễn lưu truyền để người đời ngưỡng vọng, kính ngưỡng.
Những người đàn ông họ Dương dũng cảm và bất khả chiến bại, nhưng họ không thể thoát khỏi số phận lần lượt ra đi vì chính nghĩa. Xà Thái quân lần lượt đưa các con trai ra chiến trường, nắm quyền chỉ huy, khi trở về thì ca khúc khải hoàn, nhưng gia đình bà lại thêm mộ mới. Trong triều đình, quân thần chúc mừng nhau, say sưa tận hưởng, còn phủ nguyên soái vắng vẻ, gươm rỉ đao gãy. Đáng tiếc lại có một đám gian thần vu khống nói lời ác độc, khiến Hoàng đế không hiểu được nỗi thống khổ đằng sau sự hưng thịnh của Dương gia, và nghi ngờ xa lánh, khiến người ta ớn lạnh. Khi có trận chiến mới, ấn soái nặng nề được đem đến nhà họ Dương như một lời thúc giục xả bỏ sinh mạng. Dương gia trung nghĩa, lẽ nào không biết hoàng thượng bạc tình bạc nghĩa, quân công dù có vĩ đại cỡ nào cũng không sánh được với lời sàm ngôn như gió thoảng bên tai Hoàng thượng. Nhưng họ không ngu trung, trong tư tưởng trung quân của họ, họ coi trọng bách tính lê dân hơn. Từ xa xưa, các bậc hiền triết đã nói rằng “dân quý quân khinh”. Dương gia tướng không nỡ nhìn con dân triều Tống chịu tai họa chiến tranh, mới hết lần này đến lần khác da ngựa bọc thây, hy sinh mạng sống vì chính nghĩa, giữ cho nền văn minh Hoa Hạ khỏi họa ngoại bang, đất nước khỏi họa quân thù, bác tính lê dân khỏi họa bị ức hiếp.
“Dương gia tướng diễn nghĩa” kể rằng, sau khi cha qua đời, Tông Bảo được lệnh trấn giữ biên ải, trong trận chiến với Tây Hạ, chàng bị mắc kẹt ở Kim Sơn và chết vì trúng tên. Cái chết của Tông Bảo là đòn giáng mạnh nhất đối với gia tộc họ Dương. Tương truyền rằng Xà Thái quân, người đã bước sang tuổi 100, đang tổ chức tiệc sinh nhật cho cháu trai của mình ở phủ Thiên Ba. Khi biết tin dữ, cả gia đình đều đau buồn. Triều đình sợ kẻ thù hùng mạnh và muốn cầu hòa. Thái quân đã cố gắng hết sức để kìm nén nỗi đau mất cháu trai, khảng khái hiên ngang bác bỏ những lời ngụy biện của phe cầu hòa trong triều đình. Bà không tiếc chết, trăm tuổi cầm quân xin lệnh xuất trận, dẫn theo các con dâu, cháu dâu góa bụa, và các chắt cùng ra trận chinh phục Tây Hạ và báo thù cho Tông Bảo. Đây là nguồn gốc của câu chuyện “12 quả phụ chinh chiến Tây Hạ”.
Những người phụ nữ đau đớn nhất ở đây chắc chắn là Xà Thái quân và Quế Anh. Mất cha khi còn trẻ, mất chồng khi trung niên và mất con khi về già, đó là ba bi kịch lớn nhất của nhân gian. Xà Thái quân đã trải qua vô số lần đau buồn, cơ thể và tâm trí của bà đã bị thủng lỗ chỗ, trong khi Quế Anh đã mất tình yêu của đời mình. Những câu nói đùa của tuổi trẻ và phù phiếm ngày xưa vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng bây giờ thì đã vĩnh viễn xa cách. Người chồng coi cô như khách, đối xử chân thành, hiểu cô và thương yêu cô. Những tưởng anh là người khác với những người khác nhà họ Dương, nhưng cuối cùng vẫn cứ chết trên chiến trường, giống như chú và cha của mình.
Có lẽ cuộc sống của Quế Anh đã trở lại cô độc. Tông Bảo là điểm yếu của cô, nhưng cũng là áo giáp của cô. Sự khôn ngoan của cô nói với cô rằng, chìm đắm trong đau buồn là vô ích. Nhiệm vụ tương lai của cô là kế thừa ý chí của chồng, và tiếp tục chiến đấu cùng với linh hồn anh hùng của anh ấy!
Như người ta thường nói, đội quân đeo tang sẽ chiến thắng. Chống lại Tây Hạ, quân Tống do các nữ tướng họ Dương chỉ huy giành được thắng lợi liên tiếp, quân Tây Hạ phải rút về đại bản doanh, dựa vào hiểm trở tự nhiên để cầm cự. Quân giặc có một quân sư bày mưu tính kế, định dụ tiểu tướng nhà họ Dương vào thung lũng Hồ Lô, để uy hiếp chủ soái. Nhưng quỷ kế này đã bị Xà Thái quân và Quế Anh nhìn thấu, Thái quân đã tương kế tựu kế, ra lệnh cho Quế Anh nhân cơ hội tìm hiểu thực hư thung lũng Hồ Lô, và tiến thẳng đến hang ổ của Tây Hạ.
Quế Anh đã dẫn vài người dì xông vào thung lũng Hồ Lô, đi khắp các đỉnh núi và trải qua những khó khăn và nguy hiểm. Trời đã giúp nhà họ Dương, họ được một lão nhân hái thuốc có kinh nghiệm thông thạo địa hình giúp đỡ, leo lên được sạn đạo. Quế Anh xuất kỳ bất ý, tập kích vào phía sau quân địch, và Thái quân tấn công trực diện. Hai phía giáp công, tiêu diệt quân Tây Hạ, thắng lợi dẫn quân về triều đình.
Tuy nhiên, một số người cũng nói rằng Quế Anh đã chết trong trận chiến trong cuộc chinh chiến Tây Hạ này. Phiên bản này là bi thảm và anh hùng nhất.
Chuyện kể như sau: khi mười hai nữ tướng hành quân về phía Tây, họ bị binh lính Tây Hạ chặn lại ở hẻm núi Hổ Lang. Quế Anh đã khảo sát địa hình và tin rằng quân Tống sẽ khó tấn công và giành được con đèo từ phía trước. Cô phát hiện ra rằng, đỉnh phía tây của hẻm núi Hổ Lang dẫn thẳng lên bầu trời, đỉnh núi được bao quanh bởi sương mù màu tím và không khí trong lành, những cây thông và cây bách cổ thụ chống đỡ cho vách đá và mây, và một vách đá nghiêng về phía đông. Tình thế quân sự cấp bách nên nàng quyết định leo lên vách núi Tây Phong quan sát tình hình địch, để có kế hoạch triển khai kế tiếp. Bởi vì núi dốc, không thích hợp nhóm đông người leo đá, cho nên nàng chỉ mang theo hai nữ tướng. Họ tìm thấy một con đường núi hẹp, bám vào lưng núi trơ trụi và kiên trì leo lên vách đá dựng đứng.
Leo đến đỉnh vách đá, tầm nhìn đột nhiên mở ra, Quế Anh nhìn thấy binh lính Tây Hạ dày đặc ở cửa hẻm, khi đang suy nghĩ kế sách để đánh bại kẻ thù, đột nhiên một loạt mũi tên lạnh lùng bắn ra. Quế Anh và 2 nữ tướng đã bị giết ngay tại chỗ bởi những mũi tên. Thì ra người Tây Hạ thấy nơi này nguy hiểm, có thể nhìn thấy toàn bộ cục diện trận chiến, là chiến trường của các quân sư, nên đã phái người mai phục, chỉ chờ quân Tống leo lên là giết chết. Họ không ngờ rằng Quế Anh anh hùng dẫn đầu, nhận lấy những nguy hiểm và khó khăn, leo lên vách đá với bộ quần áo nhẹ. Thấy Quế Anh bị tấn công, các nữ tướng dưới chân núi lần lượt leo lên để giải cứu. Tuy nhiên, do sức mạnh quá chênh lệch và bị áp đảo về số lượng, tất cả các nữ tướng do Quế Anh chỉ huy đều chết trên đỉnh núi. Để cầu công trạng và phần thưởng, những người lính Tây Hạ đã cắt đầu họ một cách dã man, và ném xác họ xuống đáy vực.
Do kết cục bi thảm của Quế Anh và các nữ tướng khác, nên truyện chuyển thể của Dương gia ít được nhắc đến. Đây không chỉ là bi kịch của Dương gia mà còn là vết thương chung của tất cả những người con em Hoa Hạ.
Các nữ tướng của nhà họ Dương đến từ một con đường khác, đã thu thập xác chết không đầu của Quế Anh và những người khác. Xà Thái quân đến tế lễ, truy điệu anh linh, nước mắt như mưa. Tiếng khóc rung động núi rừng, cảm động Thần núi gần đó, Thần núi khóc thương cho họ, những viên đá núi như những giọt nước mắt bỗng trượt xuống.
Vách đá khóc thương người con gái đã chết được gọi là “Vách đá nước mắt”.
Dương gia tướng đầy lòng trung nghĩa, cảm động trời đất, trung nghĩa chính trực, đến chết mới thôi. Quế Anh là một Thần linh trong núi, và cuối cùng an táng dưới chân núi, hoàn thành một vòng luân hồi. Giống như một bông hoa mỏng manh sinh ra trong thời gian khó khăn, cuối cùng nó sẽ rơi vào bùn và bị nghiền nát thành cát bụi. Cả đời binh nghiệp, nàng sống vì Dương gia, chiến đấu vì Tống triều, dù chết nhưng vẫn luôn ở đó, linh hồn trở thành anh linh anh hùng!
Vở vũ kịch “Mục Quế Anh đảm nhiệm chủ soái” của đoàn Nghệ thuật Shen Yun đã tái hiện hình ảnh và chiến tích anh hùng của vị nữ tướng này.
Theo Liễu Địch – Epochtimes
Hoàng Mai
Nguồn: NTD Tiếng Việt
Mời quý độc giả ghé thăm trang NTD Tiếng Việt để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.
- Xem thêm:
- Hành trình tìm kiếm sự thật
- Con người gặp nhau trên thế gian, phần lớn là sau khi cách biệt trùng trùng
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!