Tác giả: Thoại Bản tiên sinh
[ChanhKien.org]
Dao Chân vẫn nhất quyết lắc đầu, cúi xuống tiếp tục xử lý công vụ.
Thanh Loan không biết phải làm sao bất lực thở dài rồi bỏ ra ngoài. Người này là ai? Chính là kẻ ngốc Phong Tiềm.
Thanh Loan đi ra nhìn Phong Tiềm lắc đầu, Phong Tiềm có chút thất vọng buồn bã, nhưng dường như anh chàng đã quen với điều này, dù sao những năm qua anh ta dù rất muốn gặp Dao Chân nhưng hết lần này tới lần khác đều bị Dao Chân cự tuyệt.
Phong Tiềm xoay người định rời đi thì Thanh Loan gọi to: “Đợi đã!”, rồi mau chóng chạy đến nói với Phong Tiềm: “Nếu không huynh hãy ở lại núi Côn Luân này đi, huynh biết rõ là không thể gặp vì muội ấy luôn từ chối, nếu huynh ở hẳn lại núi Côn Luân này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau”.
Phong Tiềm quay lại nhìn Thanh Loan, ánh mắt bi thương cộng thêm phần xấu hổ cho nên lặng thinh không nói lời nào, dù sao ai cũng có lòng tự trọng của bản thân. Tình cờ cảnh tượng này bị Hy Hòa nhìn thấy, Hy Hòa bước tới nói với Thanh Loan: “Tỉ muốn để huynh ấy chìm đắm sâu hơn nữa hay sao?” Rồi Hy Hòa nói với Phong Tiềm: “Phong Tiềm à, huynh cũng tu hành Chân tiên Tiêu Dao Đại Đạo, bị vây hãm trong lưới tình đã lâu như vậy, huynh vẫn chưa từng nghĩ đến phải nhảy thoát ra khỏi nó sao?”
Phong Tiềm quay lại, nước mắt lưng tròng, rưng rưng nói với Hy Hòa: “À… là huynh đã nợ muội ấy quá nhiều”.
Hy Hòa nói: “Những điều này đều là quá khứ, Dao Chân đã không còn để trong tâm nữa rồi”.
Phong Tiềm lại nói: “Vậy vì sao muội ấy không muốn gặp ta?”
Hy Hòa thở dài, nói kiểu lảng tránh vòng vo: “Ài, muội ấy…có thể là không có thời gian”.
Phong Tiềm lạnh lùng cười nhạt rồi bỏ đi…
Lại nói những năm này, Phong Tiềm phiêu bạt bốn phương, cả ngày chỉ làm bạn cùng thơ với rượu, không màng thế sự, nhưng với hết thảy những thứ có liên quan đến Dao Chân thì đều đi nghe ngóng hỏi han, bao năm qua đã đến núi Côn Luân tìm Dao Chân vô số lần nhưng lần nào cũng bị Dao Chân cự tuyệt, nhưng rồi anh ta vẫn lại đến, có lẽ trong Tứ Châu này thì anh ta là người si tình số một.
Ngày đó sau khi Phong Tiềm bị Dao Chân cự tuyệt, anh ta uống đến say mèm, mượn rượu quên sầu đến nỗi lòng tự tôn gì đó của bản thân cũng chẳng quan tâm, vậy nên anh ta trong trạng thái lơ mơ nửa say nửa tỉnh bay đến núi Côn Luân, tìm đến hẻm núi Quan Thư Cúc, dùng thần thông tạo ra một căn lều cỏ rồi thường trú ở đây.
Bởi vì Phong Tiềm là một tài tử nổi danh trong Tứ Châu cho nên vẫn có rất nhiều Tiên nhân sẽ vì ngưỡng mộ danh tiếng của Phong Tiềm mà tìm đến, hoặc cùng anh ta uống rượu đàm gió luận trăng, hoặc thưởng trà bình thơ, hoặc thỉnh giáo anh ta hội họa thư pháp, vì vậy Phong Tiềm ở đây cũng không bị coi là cô đơn tịch mịch. Nhưng không biết vì điều gì, người mà anh ta mong nhớ muốn gặp nhất thì lại không gặp được, cho nên anh chàng chỉ còn biết mang niềm tương tư sâu kín kia hóa thành thi họa. Dần dần, có đến hàng ngàn bài thơ viết cho Dao Chân, không dưới hàng trăm bức tranh miêu tả Dao Chân, là tương tư cũng thế, hay là si tâm mê muội cũng thế, cũng sẽ phải dần dần phai nhòa đi, có lẽ đó là để mau chóng hoàn trả sạch sẽ dù chỉ một chút nợ nần.
Làm gì có sự si mê nào là ngẫu nhiên vô duyên vô cớ? Dao Chân đã cứu Phong Tiềm nhiều lần, Phong Tiềm như vậy là đã mắc nợ Dao Chân, tâm si mê này có lẽ là từ đó sinh ra, mỗi người đều có những phương thức khác nhau để hoàn trả nợ, chỉ là cách thức trả nợ của Phong Tiềm có vẻ lãng mạn hơn đôi chút mà thôi……
Kể từ khi Dao Chân trở thành Tư Pháp Thiên Thần, Tam giới những năm này tương đối thái bình, không tà ma nào không sợ Dao Chân, cô đối với ma tộc cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần chúng có một chút động tĩnh nhỏ thôi thì Dao Chân cũng sẽ triệt phá chúng từ mầm mống mới manh nha phát tác, ma tộc dù không làm nổi trò trống gì trong những năm này thì cũng tích tụ dồn nén rất nhiều oán hận.
Cho nên ma giới gần đây kìm chế không nổi nữa và sẵn sàng phản kháng. Bởi vì gần đây ma vương Cộng Công đã có được lòng tin nên hắn đã ăn trộm thành công viên “Đan Hồng Sơ” được luyện thành từ ba con Hồng Sơ ở chỗ Thông Thiên, viên đan này uy lực đến mức một viên liền có thể làm nổ tung san bằng dãy Côn Luân thành bình địa. Vì vậy Cộng Công lại phái ma tử ma tôn đi Nam Châu khiêu khích, họa loạn thường dân.
Dao Chân đến Nam Châu kiểm tra, phát hiện mấy con yêu ma lại bắt đầu vênh vang hống hách, chúng khua môi múa mép rêu rao toáng lên: “Dao Chân! Nói cho ngươi biết! Đại vương chúng ta đã luyện thành công một quả tạc đạn có sức mạnh vô song, có thể nổ tung san bằng dãy Côn Luân thành bình địa dễ như trở bàn tay, muốn giữ mạng thì biết điều ít xía vào chuyện thiên hạ thôi!”
Dao Chân thấy những con yêu quái này khá tự tin, nghĩ rằng chúng rất có thể đã đắc được bảo bối nào đó, vì vậy sau khi diệt trừ đám yêu ma làm loạn kia xong, liền quay trở về bẩm báo chuyện này với Thiên Đế.
Thật trùng hợp, lúc đó Thiên Đế cùng Thông Thiên Giáo Chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn đang thưởng trà.
Dao Chân đến bẩm: “Bệ hạ, gần đây lũ yêu ma khá huênh hoang kiêu ngạo, vỗ ngực rằng trong tay Cộng Công có tạc đạn gì đó, có thể tạc nổ san phẳng núi Côn Luân. Thần không biết thực hư thế nào, mong Thiên Đế định đoạt”.
Thông Thiên nhấp một ngụm trà, khóe miệng hơi nhếch lên cười, nói: “Đừng nghe chúng nói nhảm, chúng lấy đâu ra những thứ đó, chỉ là hư trương thanh thế mà thôi”.
Nguyên Thủy Thiên Tôn liếc nhìn Thông Thiên, rồi nói với Thiên Đế: “Bệ hạ, chuyện này cần phải tra xét cẩn thận, không cẩu thả được”.
Thông Thiên cười nói: “Một con ma quân vật vờ như mất hồn thì lời nói của nó sao có thể tin được?” Nói xong lại cố làm ra vẻ trìu mến nhìn Dao Chân nói: “Hiền điệt à, không cần phải quá lo lắng đâu con!”
Dao Chân nhìn ánh mắt trìu mến kia của sư thúc, cảm thấy có gì đó kỳ quặc bất thường, nên cô gật đầu qua loa lấy lệ rồi lại quay sang nhìn Thiên Đế.
Thiên Đế ngẩng đầu lên, nhìn Thông Thiên mỉm cười gật gù, có vẻ như tình cờ bắn tiếng đến Dao Chân rằng: “Yên tâm đi!” Nhân lúc Thông Thiên đang uống trà, Thiên Đế lại liếc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn…
Vị trí Thần quan làm cũng đã lâu nên Dao Chân có thể nhìn ra được một số manh mối, đành ngoan ngoãn gật gật đầu, trả lời: “Thần tuân mệnh, thần xin cáo lui”.
Dao Chân không trở về Côn Luân mà đi thẳng đến Ngọc Kinh Sơn đợi sư phụ. Không lâu sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng trở về, bởi vì ông biết Dao Chân đang đợi.
Dao Chân nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Sư phụ, đệ tử cảm giác rằng việc này có lẽ là sự thật”.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi: “Làm sao con thấy vậy?”
Dao Chân nói: “Hôm nay ánh mắt sư thúc nhìn con tỏ ra trìu mến, nhưng con cảm thấy lạnh sống lưng vì sự trìu mến đó, sư thúc cũng không phải là chỉ một hai lần phá đám sau lưng con, lần này rất có thể ông ấy đã chế biến ra được loại đan dược gì đó, rồi cố tình đưa nó cho ma tộc cũng nên”.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài nói: “Ài dà, là sư phụ cũng chính vì điều này nên đã mau chóng từ Thiên Cung trở về để nói với con đây, con cần thật sự cẩn trọng trong mọi việc đó”.
Dao Chân hỏi: “Sư phụ, đan dược nào mà lại có thể có sức mạnh kinh khủng như vậy? Mà dám khoe khoang khoác lác rằng có thể nổ thành bình địa cả dãy Côn Luân hùng vĩ này? Côn Luân này không phải là một ngọn núi tiên thông thường, dù tên gọi là “núi”, nhưng thực tế nó chính là một thế giới, là cả một tầng trời!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa mắt nhìn Dao Chân, nói: “Núi Côn Luân trước đây chính là bị một quả đan dược tạc nổ san phẳng đi và chìm xuống biển Thanh Hải đó”.
Dao Chân kinh ngạc nói: “Con được nghe là núi Côn Luân lần trước bị nổ tung nhưng cũng không nghĩ đến cảnh lại bị nổ bởi một viên đan dược, hóa ra thực sự là có viên đan có uy lực khủng khiếp như thế!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Viên đan này với pháp lực của Cộng Công thì cả đời hắn luyện cũng không ra được, thúc phụ của con đã ngày càng lộ liễu trắng trợn. Thúc phụ con luôn cho rằng ta chẳng biết cái gì. Con Hồng Sơ làm bị thương con lần trước đó, trong ma giới vẫn còn mấy con nữa, loài vật thù địch hung hãn này chưa từng xuất hiện trong trận chiến giữa Xi Vưu và Hoàng Đế, chúng khẳng định là đã được sư thúc con câu lưu rồi, khả năng cao đan dược này cũng là do ông ấy dùng mấy con Hồng Sơ kia để luyện, “Hỗn Nguyên chân lực” cộng thêm thứ tàn bạo khét tiếng trong ma giới kia thì luyện ra loại đan này kể cũng không khó gì”.
Dao Chân than ngắn thở dài, nói: “Ài dà, sư phụ, vì sao sư thúc lại luôn muốn làm như vậy? Người và sư thúc cùng học một môn, vì sao tâm tính lại khác biệt lớn đến mức này?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói: “Ha ha, không phải là sư phụ đã giảng cho con về lý tương sinh tương khắc sao? Con quên rồi à?”
Dao Chân nói: “Con không dám quên, có thiện sẽ có ác, có Thần sẽ có Ma, có chính Thần thì sẽ có phụ Thần, con hiểu, sư phụ, con sớm đã xếp sư thúc vào hàng ngũ phụ Thần rồi. Nhưng đệ tử chỉ là không hiểu lắm, đó là sư thúc bản mệnh vốn là phụ Thần hay đây là lựa chọn của bản thân ông ấy?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười không nói gì, ngừng lại một lúc, rồi nói với Dao Chân: “Việc của người khác đừng quản làm gì, con hãy làm tốt những việc con phải làm thôi”.
Dao Chân gật đầu lia lịa, quay về phía sư phụ chắp tay hành lễ nói: “Đệ tử tuân mệnh. Đệ tử trước tiên trở về Côn Luân đã, xin sư phụ bảo trọng”.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng gật đầu đáp lại rồi ẩn đi mất…
Dao Chân trở về Côn Luân, một mình đi dạo trong núi, suy nghĩ cách thức để phá giải địch quân.
Dao Chân nghĩ: “Cộng Công kia cố ý lan truyền ra những câu này, đa phần là muốn uy hiếp mình, nhưng trong tình thế “chính mạnh hơn tà” hiện nay trong Tam giới thì cũng không dễ dàng dùng đến viên tạc đan kia được, phần nhiều là hắn dùng để đe dọa và khủng bố, muốn ma tộc của hắn có chỗ đứng trong Tam giới, đợi ngày sau lớn mạnh lên. Côn Luân ta tạm thời an toàn nhưng ma tộc kia đang có vật này trong tay thì ta vẫn chưa thể yên tâm, vẫn cần phải nghĩ cách lấy viên đan đó khỏi chúng mới được. Cộng Công à, Cộng Công, ngươi gian ngoan xảo trá, nếu ngươi mà lưu lại trong Tam giới thì tất sẽ là đại họa, một khi lấy được viên đan về, ta sẽ diệt trừ ngươi! Nhưng mà muốn lấy được đan cũng không dễ, đã không thể chọc giận Cộng Công, còn muốn lấy được viên đan dược này thì quả thật là hao tâm tốn sức. Giờ Cộng Công nhất định đang cất giấu viên đan ở một chỗ kín đáo bên thân, lấy trộm thì không ổn, dùng vũ lực cũng không xong, rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây…”
Dao Chân ở trong núi vừa đi dạo vừa nghĩ cách, tình cờ đi đến hang Quan Tư Cúc.
Dao Chân vô tình ngước lên thì nhìn thấy Phong Tiềm, để tránh bị lúng túng khó xử, Dao Chân nhanh chóng ẩn đi chân thể.
Dao Chân dùng thuật tàng hình từ từ đi đến bên cạnh Phong Tiềm, bao năm chưa gặp, một Phong Tiềm với bộ thanh y màu xanh da trời, phong lưu khoáng đạt, mà nay trải qua tháng năm dâu bể, râu tóc đã dài, bộ y phục màu thiên thanh khi xưa đã trở nên sờn bạc.
Dao Chân khẽ gọi một tiếng: “Sư huynh”. Nhưng tiếc là Dao Chân đang tàng hình nên Phong Tiềm không nghe thấy.
Dao Chân nhìn quanh tứ phía, thấy có một căn nhà tranh, có lẽ là nơi ở của Phong Tiềm, bèn đi vào trong, vừa mở cửa ra, Dao Chân sững sờ kinh ngạc, khắp phòng đều là các bức chân dung của mình, Dao Chân rất ngạc nhiên, tự tiện lấy một bức tranh xuống, nhìn thấy bản thân trong tranh, liền nói: “Mình năm xưa xấu xí như này sao?” Rồi lại ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “Thế nào mà một vị nam Tiên nghiêm túc nhường ấy mà sao một chút nghiêm trang đúng đắn cũng không có nhỉ?” Lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, thì ra có dăm ba vị nam Tiên ôm đàn cắp rượu, tay cầm thi phú thư pháp đi tới tìm Phong Tiềm, Phong Tiềm cũng vui vẻ chuyện trò cùng họ, cả nhóm ngồi dưới gốc cây mà đàm đạo chuyện trời trăng mây gió.
Dao Chân nhìn họ, mỉm cười hài lòng nghĩ: “Sư huynh thực ra có cuộc sống vui vẻ thoải mái hơn ta nhiều, đây mới thực sự là lối sống tiêu dao tự tại của một vị Chân Tiên”.
Dao Chân nói xong định rời đi nhưng vẫn cảm thấy bị quên điều gì đó, vậy là cô cầm bút lên đề vào bức tranh vừa rồi: “Xấu xí, đừng vẽ nữa”. Viết xong bèn mím môi cười, khoan khoái bước đi…
Dao Chân trên đường trở về, trong cô hiện lên từng màn từng màn sự việc trong quá khứ, cắt áo bào đoạn tuyệt, lửa thiêu Nam Châu, những điều sai lầm bản thân đã làm, mẩu giấy ghi “Dao Chân sợ lửa”…
“Mẩu giấy?” Trong đầu Dao Chân đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, tính toán, rồi tự nhủ thầm: “Cộng Công, năm đó ngươi và Đa Bảo bày mưu chống phá ta thì lần này cũng đừng trách ta đáp lễ tương xứng, để ngươi biết thế nào là gậy ông đập lưng ông”.
Trong khoảng thời gian này, Dao Chân cố tình tỏ vẻ sợ hãi, tương kế tựu kế, kiềm chế bình ổn Cộng Công. Có yêu ma quậy phá cô cũng không đích thân xuất đầu lộ diện nữa, chỉ phái một số tiểu binh tiểu tướng đi dẹp mà thôi.
Cộng Công vô cùng hớn hở, liền bày tiệc rượu ở ma tộc để ăn mừng, Cộng Công nói: “Các con! Có viên đan này trong tay! Dao Chân kia nào ngờ cũng có ngày hôm nay! Đang sợ hãi chúng ta đó! Ha ha ha! Đợi ma tộc ta phát triển lớn mạnh thêm, sớm muộn gì cũng sẽ cho núi Côn Luân của cô ta nổ tan tành, ha ha ha ha!”
Đám tiểu yêu ma bên dưới cũng hùa theo reo hò hoan hô ầm ĩ… Sau khi tiệc rượu kết thúc, Cộng Công đương lúc buồn ngủ lim dim, mắt nhắm mắt mở thì đột nhiên nhìn thấy trên bàn đá có một mẩu giấy, Cộng Công tiện tay cầm lên xem, trong mẩu giấy viết rằng: “Đan này là giả”.
Cộng Công đang thiu thiu buồn ngủ thì giật thót mình từ trường kỷ ngồi bật dậy, cứ xem đi xem lại mẩu giấy, trong tâm nghi hoặc khó hiểu, nghi ngờ thứ nhất là không biết tờ giấy này từ đâu ra, thứ hai là nội dung viết bên trong không biết thật hay giả. Cộng Công đột nhiên nhớ ra năm xưa tờ giấy ghi “Dao Chân sợ lửa” đã trợ giúp cho ma tộc hắn rất nhiều, suýt chút nữa chúng sinh Nam Châu đã bị vùi trong biển lửa hung dữ kia, lần đó chỉ còn cách một bước nữa là thành công, Cộng Công vẫn thường lấy chuyện này ra khoe khoang ra oai thể hiện với đám tiểu quái yêu ma.
Vậy nên lần này trong tiềm thức Cộng Công cũng có chút thiện cảm với mẩu giấy, nhưng dù sao thì vẫn có chút nghi ngờ. Cộng Công lấy viên tạc đan ra, xem đi xem lại, ngẫm nghĩ một hồi, không hiểu là thật hay giả, bèn quyết định lại đi Tử Vân Sơn chuyến nữa. Đêm hôm đó, trên đường đi đến Tử Vân Sơn, bỗng nhìn thấy Thông Thiên Giáo Chủ đang ngồi trên mây, xếp một bàn trà và đang uống trà ở đó. Cộng Công sợ hãi bỏ chạy thục mạng, nhưng hắn chạy đằng Tây thì thấy Thông Thiên đang ở đằng Tây uống trà, còn khi chạy đằng Đông cũng lại thấy Thông Thiên ở đằng Đông uống trà, chạy hướng Nam, Thông Thiên cũng đang…
Cộng Công biết hắn chạy không thoát, xem ra như này là Thông Thiên đang cố ý đợi hắn, vả lại cũng không thấy có ác ý.
Cộng Công quyết định không chạy nữa, lấy hết dũng khí đi đến trước mặt Thông Thiên, chắp tay vái lạy hành lễ rồi mạnh dạn nói: “Ma vương Cộng Công bái kiến Thông Thiên Giáo Chủ”.
Thông Thiên ngẩng đầu lên, cười giả lả rồi gật đầu với hắn, Cộng Công nhìn sắc mặt Thông Thiên, có vẻ là không có gì nguy hiểm, cho rằng ông ta không biết mình đã trộm đan. Vậy nên Cộng Công lại định bỏ chạy, liền nghe tiếng Thông Thiên trách mắng: “To gan!” Cộng Công sợ tới bạt vía kinh hồn, chân tay bủn rủn, không dám chạy tiếp.
Chỉ nghe Thông Thiên nói: “Lao tâm khổ tứ, vắt óc tính kế trộm đan mà không biết đan này là giả. Quá đáng thương, quá nực cười…”
Thấy Thông Thiên dường như hiểu rõ chuyện này, Cộng Công nhất thời bối rối không biết làm sao, nhưng trong tâm vẫn có chút hoài nghi, liền làm ra vẻ điềm tĩnh nói: “Cộng Công ngu xuẩn, thực không biết những lời này của giáo chủ là có ý gì”.
Thông Thiên ngẩng đầu nhìn Cộng Công, ánh mắt của Cộng Công lảng tránh nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng Thông Thiên, Thông Thiên cười ha ha nói: “Đừng giả bộ nữa”.
Cộng Công vẫn có chút nghi ngại, thận trọng liếc mắt nhìn “Thông Thiên” trước mặt, trong tâm thầm nghĩ: “Thông Thiên như này là thật hay giả còn chưa biết được, cho nên mồm miệng nhất định phải mạnh mẽ hơn chút, không thể thừa nhận được!” Thông Thiên dường như nhìn ra sự nghi ngại của Cộng Công, nói: “Nếu ngươi không tin thì đích thân cầm lấy viên đan này rồi từ đỉnh núi Côn Luân ném xuống đi, xem xem nó có nổ hay không”. Nói xong liền phất tay áo bỏ đi…
Cộng Công nghĩ: “Thông Thiên này vốn luôn coi thường Côn Luân, ông ta đã nói như thế thì thực sự giống như ông ta là…” Cộng Công không tiếp tục đi đến Tử Vân Sơn nữa mà quay trở lại Ma giới.
Sau khi Cộng Công trở về ma giới, hắn vẫn tiếp tục nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi về tính xác thực của viên đan này.
Mà không khí ở núi Côn Luân cũng vô cùng căng thẳng, Dao Chân lệnh cho tất cả chúng sinh ở núi Côn Luân nếu có thể hãy tạm thời lánh đi một thời gian, Tứ Châu lớn như thế, có thể đi đến nơi nào cũng được.
Và Dao Chân đã sớm nhờ sư huynh Ngọc Đỉnh chân nhân ngay trong đêm chế ra một chiếc lưới vô hình cực lớn, rồi dùng tấm lưới này phủ lên trên không trung của Côn Luân, đồng thời Dao Chân còn rẩy lên bên trên lưới một ít Nhược Thủy, bởi vì nước Nhược Thủy kia là vật chất mềm mại nhu mì nhất trong Tam giới, mà hơn nữa lực nâng nổi của nó rất mạnh mẽ, bất kể vật thể nào rơi vào Nhược Thủy đều có thể bị lực cản cực lớn của nó chống lại không cho rơi xuống.
Chúng Thần thú và Thiên tướng ở trong đám mây phía trên Côn Luân chăm chú quan sát suốt ba ngày đêm. Vào đêm thứ ba, Dao Chân lên đám mây, nhìn mọi người gật đầu, vẻ mặt của tất cả các Thần tướng đều nghiêm nghị, tấm lưới này cũng được kéo căng ra rất chắc chắn.
Lúc này trong đêm khuya, núi Côn Luân tĩnh lặng lạ thường. Chỉ thấy từ xa bay đến một cái bóng mặt người thân rắn, chính là Cộng Công. Thấy Cộng Công lấy từ trong bọc ra một viên tạc đan, nhìn nhìn ngó ngó, lưỡng lự chần chừ…
Tất cả Thần tướng đều chờ lệnh sẵn sàng, Dao Chân cũng đang ở phía trên đầu Cộng Công, ánh mắt chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của hắn. Vào lúc Cộng Công ném viên tạc đan xuống, cũng chính là ngày hắn hết mệnh lìa đời, kể cả viên đan kia được ném xuống thì cũng sẽ bị Nhược Thủy bắt lấy, bị võng thần tóm chặt, cũng không thể làm nổ tung được Côn Luân.
Cộng Công suy đi tính lại, phân vân quan sát, vẫn là không ném viên đan ra, lại cẩn thận nhét nó vào trong ngực rồi quay người bỏ đi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Dao Chân xua xua tay ra hiệu cho tất cả rút lui…
Vào đêm hôm sau, Cộng Công lại lấm la lấm lét chạy đến Tử Vân Sơn, lại thấy Thông Thiên đang ngồi trên mây, nhưng lần này thì không uống trà, mà là đang mài kiếm.
Cộng Công biết Thông Thiên đang đợi hắn ở đây, bèn ra vẻ tự tin điềm tĩnh đi đến bái kiến Thông Thiên, nói: “Cộng Công tham kiến giáo chủ, chúc giáo chủ vạn thọ vô cương, tuổi thọ sánh ngang trời đất!”
Thông Thiên không nhìn hắn ta, vừa mài kiếm vừa nói: “Đã là đạo chích còn làm ra vẻ đường hoàng chính nhân quân tử gì nữa”.
Cộng Công cười nói: “Ha ha, dù nhỏ bằng cái móng tay cũng nào giấu được con mắt tinh tường của giáo chủ đâu? Hết thảy mọi việc giáo chủ đều nắm trong lòng bàn tay cả rồi!”
Thông Thiên cũng cười, nói: “Ha ha, ngươi biết thế là tốt”. Nói xong liền giả bộ vô tình lia kiếm sượt qua cổ Cộng Công, khiến Cộng Công sợ toát mồ hôi lạnh.
Cộng Công sợ quá run rẩy nói: “Giáo… Giáo chủ, có việc gì thì cứ dặn dò tiểu tốt này, hà tất… hà tất phải mạnh tay”.
Thông Thiên ha ha cười lớn, còn Cộng Công thì sợ run cầm cập, Thông Thiên cười nói với Cộng Công: “Hiền đệ ơi, viên đan kia của ngươi là giả đó”.
Cộng Công cười quỷ dị nói: “Là giả thì đã sao? Chỉ cần Dao Chân cho nó là thật là được rồi”.
Thông Thiên thản nhiên như không, nói: “Được rồi, ngày mai ta sẽ nói cho Dao Chân rằng viên đan này là giả”.
Cộng Công hấp tấp nói: “Đừng… đừng, giáo chủ có việc gì thì cứ dặn dò tại hạ là được!”
Vẻ mặt Thông Thiên nghiêm túc nói với Cộng Công: “Được rồi! Người trong sáng không nói lời đen tối”. Sau đó lại từ cái bọc trong ngực lấy ra một viên đan dược lấp lánh màu vàng kim, nói: “Đây là chân đan!”
Cộng Công thấy viên đan này lớn hơn và sáng hơn viên đan trong tay mình, vừa định giơ tay đón lấy thì Thông Thiên đã rụt tay lại, nói với Cộng Công: “Bây giờ ta chưa thể đưa cho ngươi được, ngươi phải thay ta làm việc này đã”.
Cộng Công suy nghĩ một lát, có chút do dự, im lặng không nói gì.
Thông Thiên nói: “Việc này cũng chính là điều mà hiền đệ đã mơ ước bấy lâu đó”.
Cộng Công hỏi: “Việc gì?”
Thông Thiên nói tiếp: “Ta muốn mượn tay ngươi giết Dao Chân!”
Cộng Công cảm thấy rất cao hứng, sốt sắng hỏi lại: “Ngài muốn tôi làm gì?”
Thông Thiên nói: “Ngươi trước tiên cứ phao tin đồn đi, cố ý tiết lộ nơi cất giấu đan giả này cho Dao Chân, sau khi loan tin, Dao Chân sẽ đến để trộm viên đan. Và việc ngươi cần làm chính là dùng bảo kiếm trong tay ta đây, một kiếm giết cô ta đi!” Kiếm này uy lực vô tỉ, ngươi chỉ cần đứng sau lưng Dao Chân thừa lúc cô ta mất cảnh giác thì chém phăng một nhát, cô ta nhất định sẽ đầu một nơi thân một nẻo”.
Cộng Công nghe vậy cảm thấy vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ, nhưng vẫn có chút do dự.
Thấy Cộng Công lần chần không quyết, Thông Thiên lấy viên đan màu vàng trong ngực mình ra rồi dùng pháp lực khảm nhập nó lên thanh bảo kiếm, cười nói với Cộng Công: “Hiền đệ không cần phải lo lắng đến thế, sau khi thanh kiếm này chém xả người Dao Chân ra thì viên chân đan này sẽ rơi vào tay hiền đệ. Hiền đệ tuy giết Dao Chân nhưng do ngươi có viên tạc đan uy lực vô tỉ như thế trong tay thì Thiên Đế cũng sẽ không làm gì được ngươi! Huống chi là một khi Dao Chân chết rồi thì đệ tử Tử Vân Sơn ta chắc chắn sẽ tiếp quản chức Tư Pháp Thiên Thần. Đến lúc đó, hiền đệ à, còn cần phải quản Nam Châu Tây Châu gì nữa, đã đều là thiên hạ của chúng ta rồi…”
Cộng Công nghe say sưa như nuốt từng lời, cho dù mới rồi còn có chút nghi ngờ, nhưng việc giết Dao Chân này thì quả thật là quá hấp dẫn đối với hắn ta, Cộng Công hận Dao Chân thấu xương, mà hơn nữa hắn từ lâu đã muốn bá chủ Nam Châu Tây Châu, bây giờ Thông Thiên quả thực là đã vẽ ra cho hắn một “chiếc bánh lớn” và đưa tận miệng hắn rồi.
Vậy là Cộng Công và “Thông Thiên” đã đạt được thỏa thuận, chuẩn bị để thực hiện kế hoạch của hai người……
Quả đúng là Cộng Công đã đem “đan giả” đặt ở một nơi, rồi cố ý phao tin ra để Dao Chân đi trộm nó.
Dao Chân tất nhiên nhất nhất tin theo, một đêm nọ, Dao Chân lẻn vào ma tộc và chuẩn bị trộm đan.
Dao Chân rón rén thận trọng tiến vào ma tộc, đêm đó ở ma giới yên ắng bất thường. Dao Chân còn chưa kịp tìm kỹ thì viên “giả đan” đó đã lóe lên những tia sáng ở chỗ kia, giống như một miếng mồi vậy, và đang chờ Dao Chân cắn câu.
Cùng lúc này, Cộng Công nắm chắc thanh “bảo kiếm” do “Thông Thiên” đưa cho và đang chờ sẵn, chỉ cần Dao Chân cầm đan lên thì sẽ lập tức chém xả thân, chắc chắn sẽ chém đứt đôi, lúc đó Dao Chân tất sẽ đầu lìa khỏi cổ, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là Cộng Công đã cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Màn kịch này đã đến lúc cần lên diễn, chỉ thấy Dao Chân đưa tay ra, vừa định lấy đan thì đột nhiên một bóng đen xuất hiện sau lưng cô, bóng đen này vung kiếm hướng về phía Dao Chân chém xuống!
Liền nghe thấy “tét” một cái giống như âm thanh của tiếng roi vụt xuống, thanh bảo kiếm này thế nào nháy mắt lại biến thành một chiếc “roi”? Nhanh như cắt, Dao Chân xoay người lại nắm chặt roi, cười cười nhìn Cộng Công lúc này vẫn đang ngơ ngác bối rối: “Cộng Công, ngươi nắm đuôi của bổn Tư Pháp làm gì thế?”
Cộng Công liếc nhìn thì hóa ra là đã bị mắc lừa! Thanh bảo kiếm này té ra là do chiếc đuôi hổ của Dao Chân biến thành! Lúc này Dao Chân đã lấy viên “đan giả”, cũng chính là viên đan Hồng Sơ thực sự cầm chắc trong tay.
Cộng Công thấy tình thế không ổn thì muốn bỏ chạy, Dao Chân liền rút phắt cây Thần trượng từ thắt lưng ra, một gậy liền đánh Cộng Công ngã lăn xuống. Sau đó, Dao Chân gõ gõ cây Thần trượng xuống đất, trong nháy mắt, các Thiên binh Thần thú lần lượt hiện thân, từng nhóm từng nhóm vây chặt ma tộc vào trong, trên bầu trời ma giới lúc này, tiếng trống trận thúc giục liên hồi, sấm vang chớp giật, cảnh tượng vô cùng hùng tráng uy nghiêm.
Dao Chân xách Cộng Công lên tay, đem hắn vứt trên đỉnh ma giới, Cộng Công gào thét ầm ĩ: “Quanh năm đánh ngỗng! Để hôm nay bị ngỗng mổ mắt mà! (1) Dao Chân! Ngươi là đồ tiểu nhân bỉ ổi! Ngươi đã lừa ta! Ngay cả Thông Thiên Giáo Chủ mà ngươi cũng dám mạo xưng! Quên mất cái danh quân tử của mình rồi…”
Dao Chân ha ha cười lớn nhìn Cộng Công nói: “Cộng Công, ai nói với ngươi ta là quân tử? Ta là nữ tử thôi! Ha ha ha ha ha!”
Cộng Công tiếp tục xối xả: “Ngươi đúng là con mụ già thối tha không biết xấu hổ! Ta nhất định sẽ băm thây ngươi thành ngàn mảnh, sẽ tàn sát sạch sẽ Côn Luân nhà các ngươi…”
Dao Chân bỏ ngoài tai những lời chửi bới của nó, quay sang nói với đám yêu ma quỷ quái: “Cộng Công đã làm đủ mọi việc xấu xa! Không chỉ tàn hại chúng sinh, lại còn mưu toan cho nổ tung Côn Luân Sơn chúng ta, tội ác tày trời chết cũng đền không hết! Hôm nay, ta sẽ cho những ma tử ma tôn tàn hại sinh linh các ngươi nhìn mà có cái làm gương! Mau đem Cộng Công ra hành quyết tại chỗ!”
Nói xong, Dao Chân cầm cây Thần trượng sẽ dùng để hành hình lên, đột nhiên, có một âm thanh từ không trung vọng xuống: “Dao Tư hãy khoan đã!”
Rồi thấy trên trời bay đến một vị Thần quan, đáp xuống bên cạnh Dao Chân, lấy ra Thánh chỉ, tuyên rằng: “Dao Chân tiếp chỉ!”, Dao Chân vội vàng quỳ xuống tiếp chỉ.
“Cộng Công gây hại Tam giới, tội ác cực đại, cần đưa về Thiên Cung dần dần hỏi tội, cáo thị Tam giới, sau sẽ hành hình. Khâm thử!”
Dao Chân tiếp nhận ý chỉ, bèn trói Cộng Công lại, túm lấy hắn hướng lên Thiên Cung bay tới.
Biết cơ hội đã đến, Cộng Công dọc đường lải nhải không ngớt: “Dao Chân! Ta nói cho ngươi biết, quả tạc đan kia trong tay ngươi là giả đó! Đồ thật vẫn đang ở chỗ ta đây, ha ha ha ha!”
Dao Chân nghĩ bụng: “Hừm, nếu đồ thật vẫn ở bên ngươi thì vì sao vừa rồi ngươi không cho nó nổ luôn đi?”
Cho nên Dao Chân lờ đi chẳng thèm đếm xỉa gì hắn nữa.
Thế nhưng Cộng Công vẫn cứ luôn mồm: “Thần quan tới hơi sớm! Nếu đến chậm một bước, chỉ một bước thôi thì ngươi đã chết chung với ta rồi! Thôi được, đến Thiên Cung rồi sẽ cho nổ luôn cả lão Thiên Đế một thể! Vậy cũng không lỗ!”
Dao Chân vẫn như cũ, ngó lơ chả thèm nói rằng gì.
Cộng Công thì cứ mồm miệng liến thoắng liên hồi, nói: “Dao Chân à Dao Chân, ngươi bay nhanh chút đi! Ha ha ha, các ngươi sẽ thành quỷ trong địa ngục ngay lập tức thôi mà ha ha ha! Ngươi mang ta lên Thiên Cung, cùng nhau cho nổ tung cả lão Thiên Đế đi, ha ha ha ha lúc đó chúng ta đều sẽ lưu danh thiên cổ rồi…”
Dao Chân thấy phiền toái quá không nhẫn được nữa, quát: “Câm miệng!”
Cộng Công lại càng lải nhải hơn: “Ha ha ha, đời này vậy là không sống uổng rồi, có thể nổ tung được cả Thiên Đế thì cũng không gọi là thua cuộc ha ha ha… Dao Chân à, may là nhờ có ngươi. . .”
Một lúc sau, khi đã đến rất gần Thiên Cung, Cộng Công làm ra vẻ như đang rất sẵn sàng, Dao Chân cảm thấy lo lắng, nghĩ: “Vẫn là không thể mang Cộng Công vào Thiên Cung được, không thể mạo hiểm như thế được”.
Vậy là Dao Chân dừng lại, thở dài một tiếng rồi nói: “Này, các ngươi trước tiên ở đây trông coi hắn cho cẩn thận vào! Nhất định phải trông chừng hắn thật kỹ đó! Nghe rõ chưa?”
Chúng tướng vâng mệnh, Dao Chân một mình đi vào Thiên Cung.
Dao Chân diện kiến Thiên Đế, Thiên Đế nói: “Tư Pháp Thiên Thần vất vả rồi, tới đây tới đây, ngồi xuống đi! Xem xem nước cờ này của Trẫm đi như thế nào…”
Dao Chân cùng Thiên Đế xem mấy nước cờ, trao đổi mấy câu, thấy Thiên Đế cơ bản là không hề nhắc gì tới Cộng Công, Dao Chân không nhịn được, hỏi: “Bệ hạ, Cộng Công kia…”
Dao Chân còn chưa nói hết câu thì Thiên Đế lại chuyển chủ đề, nói: “Quả nhân thấy mấy năm nay thấy Tư Pháp Thiên Thần áo gấm mũ ngọc, mặt tựa hoa đào, xem ra Trẫm tặng ngươi mấy ngàn thị nữ chăm sóc hầu hạ có vẻ khá chu đáo đó. Ha ha”.
Dao Chân sốt ruột nói: “Là như này thưa Bệ hạ, cả ngàn vị tiên tử kia mỗi người đều thể hiện khả năng riêng, sắp xếp Côn Luân Sơn ngăn nắp sạch sẽ, thần vẫn chưa kịp cảm tạ ân điển của Bệ hạ!”
Thiên Đế nói: “Không cần khách khí, lại đây, xem cờ đi”.
Dao Chân có chút không kiên nhẫn nổi nữa, lại hỏi: “Bệ hạ, Cộng Công kia nên xử trí thế nào?”
Thiên Đế chăm chú nhìn bàn cờ, nói: “Tạm thời không bàn việc công”.
Dao Chân không còn cách nào đành phải tuân mệnh…
Đại khái là sau khoảng mấy giờ đó, thị vệ ngoài cổng chạy vào bẩm báo: “Bệ hạ! Không xong rồi! Cộng Công trốn thoát mất rồi!”
Thiên Đế nghe vậy cả kinh, nói: “Cái gì? Tức tốc truy đuổi!”
Dao Chân gấp gáp nói: “Bệ hạ, thần xin phép đi!”
Thiên Đế gật đầu ưng thuận.
Kỳ thực thì Cộng Công kia miệng lưỡi giảo hoạt lanh lẹ, trước tiên dỗ dành các vị Thần tướng cởi bớt dây trói cho hắn, sau đó vận dụng công lực, mở quả “trứng mộng du” trong ngực ra, “trứng mộng du” kia vừa mở ra liền phát tán ra từng đợt từng đợt mùi thơm của cây Hương thảo, khiến các vị Thần mê man bất tỉnh, vậy là Cộng Công liền có thể trốn thoát rồi.
Khi các Thần tướng tỉnh dậy thì Cộng Công đã cao chạy xa bay được một lúc rồi, cho nên Dao Chân chạy đi tìm khắp nơi cũng không sao tìm được.
Dao Chân không tiếp tục tìm kiếm nữa mà bay đến Ngọc Kinh Sơn tìm Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Dao Chân lấy viên đan Hồng Sơ từ trong ngực áo ra để Nguyên Thủy Thiên Tôn xác định thật giả, Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nhìn thì thấy viên đan này chất chứa khí hận thù mạnh mẽ, mà trong đó còn có Hỗn nguyên chân lực chạy loạn xạ bên trong, cho nên ông đã xác nhận rằng đây chính là viên tạc đan Hồng Sơ thật sự.
Dao Chân thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đan này đã là thật rồi thì cũng không cần gấp gáp tìm Cộng Công làm gì nữa”.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi: “Tìm Cộng Công sao? Nó chạy mất rồi?”
Dao Chân không biết làm sao, nói: “Ài dà! Đúng vậy! Thiên Đế cứ nhất định bắt đệ tử xem chơi cờ gì đó, cứ xem mãi không sao dứt ra được! Kết quả là để Cộng Công chạy thoát mất rồi!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn lặng thinh mỉm cười, rồi nói với Dao Chân: “Đem viên đan này cất cẩn thận ở một nơi kín đáo, bảo vệ nó thật an toàn và không được để người khác biết”.
Dao Chân lãnh mệnh và quay trở lại núi Côn Luân.
Trên đường trở về, Dao Chân liền nghĩ ra một nơi rất kín đáo, đó là góc Đông Nam của Tây Châu — Chu Phong.
Chu Phong có địa thế đặc biệt kỳ lạ với những mỏm đá lởm chởm nhọn hoắt, vì vậy Dao Chân đã đem viên đan Hồng Sơ này phong ấn nó ở bên dưới một tảng quái thạch khổng lồ.
Sau đó, Dao Chân lại tiếp tục truy tìm tung tích Cộng Công ở khắp mọi nơi, mấy lần tóm được vừa định giết hắn thì đều bị Thiên Đế ban ra ý chỉ triệu hồi.
Dao Chân nghi hoặc khó hiểu liền quyết định đi hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn…
(Còn tiếp)
Chú thích của người dịch:
(1) “Quanh năm đánh ngỗng! Để hôm nay bị ngỗng mổ mắt!”: Là Câu thành ngữ Trung Quốc: “年年打雁,叫雁啄了眼”: “Niên niên đả nhạn, khiếu nhạn trác liễu nhãn”, hàm ý rằng quanh năm suốt tháng muốn khuất phục người nào đó, ngờ đâu cũng có ngày lại bị chính người đó khuất phục lại”.
Ngày đăng: 30-08-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
Nguồn: Chánh Kiến
Mời quý độc giả ghé thăm trang Chánh Kiến để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.
- Xem thêm:
- Huyền mộc ký (3-24)
- Huyền mộc ký (3-23)
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!