Tác giả: Thoại Bản tiên sinh
[ChanhKien.org]
Tuệ Hy gấp rút quay trở về, đại điện ở Dật Chân Thiên đã tĩnh lặng hơn nhiều rồi, nhưng nét mặt của các vị Thần lại không có chút nào vui vẻ.
“Chị cả! Mẫu thân đang ở đâu?” Tuệ Hy nôn nóng hỏi Tuệ Giao.
Chỉ thấy Cửu Trì Thần Quân trong tay cầm một chiếc gương, trong gương đang phản chiếu khung cảnh một góc của tầng trời nào đó trong Tam giới, nơi đó có một con hươu sao rất xinh đẹp.
Thật vậy, con hươu sao này chính là chuyển sinh của Tịnh Hoa Quân.
Tuệ Hy hỏi Cửu Trì, “Thần Quân? Vì sao ông chưa mang mẫu thân ta trở về?”
Cửu Trì lắc lắc đầu, nói: “Quân chủ không trở về nữa”.
Sáu từ ngắn ngủi này đủ khiến Tuệ Hy cảm thấy như năm tiếng sét đánh thẳng vào đỉnh đầu, trên miệng gượng gạo thốt ra mấy câu: “Vì…. Vì sao?”
Cửu Trì vén lại mấy sợi tóc, sắc mặt kia vẫn thế, lạnh lùng như băng nói:
“Những vị Thần cao hơn Dật Chân Thiên chúng ta, họ cũng tham dự an bài sự việc này. Họ rất giận Quân chủ, bởi vì Ngài đã tùy tiện thay đổi sự sắp đặt, phạm vào Thiên quy. Thật khó quay trở về Thiên quốc”.
Tuệ Hy nghe đến kết cục này, quả thực không muốn nói lời nào nữa, cũng không còn rơi lệ, có lẽ là đã đau lòng đến cực điểm rồi, liền một mình bước ra khỏi đại điện, thật sự muốn được yên tĩnh một mình…
Bên cây nguyệt quế, ngồi xuống một cái là tựa như xuân qua thu tới, trên cánh đồng, vừa nằm đã thấy đông đến hè qua… Có lẽ đây là cách thức mà các vị Thần ở Dật Chân Thiên biểu đạt sự sầu muộn của mình.
Thấm thoắt, đã đến thời điểm cây quế vàng lại tỏa hương thơm ngát. Còn nhớ lần trước lúc hoa nguyệt quế vừa rơi xuống, bởi vì bản thân luôn đem theo Hắc Diệu dạo chơi, Hắc Diệu vẫn đang bị mẫu thân cấm túc, hiện nay cây quế vàng lại tỏa hương, Hắc Diệu đã có thể ra ngoài, nhưng mẫu thân thì không trở về nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng Tuệ Hy lại dâng lên nhiều phần thương cảm.
Ngồi dưới gốc cây nguyệt quế, cô tình cờ nghe được một số vị Thần quan nói chuyện: “Mặc dù Quốc vương không thể trở về, nhưng nghe nói Cửu Trì Thần Quân đã có an bài khác, thấy bảo lần này khẳng định sẽ không có sai sót…”
Tuệ Hy nghe được hai chữ “an bài”, cảm thấy quá khó nghe, liền nhanh chóng đứng lên bước ra khỏi đó, cô càng bước càng nhanh, càng đi càng nhanh, như thể có một ngọn lửa đang sắp bùng lên trong lòng cô bé.
Đúng lúc đang đi, cô đột nhiên ngẩng lên, hóa ra là đã đi đến trước cái cây đại long thụ kia, lúc này, cô bé thực sự kìm chế không nổi nữa, ôm lấy thân cây đại long mà khóc than thảm thiết.
Có lẽ tiếng khóc của cô bé quá thống thiết thê lương, nên khiến cây đại long thụ kia cũng bắt đầu theo cô nức nở, trên thân cây từ từ tuôn ra thứ chất lỏng giống như nước mắt.
Tuệ Hy thấy cái cây này hình như đã vì mình mà rơi lệ, thấy không đành lòng, nghĩ rằng nơi này cách Vịnh Thanh Linh không xa, Tuệ Hy bèn đi lấy nước từ Vịnh Thanh Linh tưới cho long thụ.
Nào hay bởi vì Vịnh Thanh Linh là một vùng đất bảo địa của Thần, nước ở đây cũng khác những nơi khác, nên cây long thụ sau khi được tưới nước đột nhiên bắt đầu rung lắc dữ dội. Kỳ lạ hơn nữa là cùng theo đó, chiếc trâm cài tóc trên đầu Tuệ Hy cũng bắt đầu rung lên rất mạnh, và phát ra thứ thần quang lấp lánh đủ loại sắc màu!
Chỉ thấy sau trận rung lắc lớn, “vụt” một cái cái nó liền thu nhỏ lại, biến thành cây “Long đầu trượng” rơi thẳng vào tay Tuệ Hy. Chiếc trâm trên đầu Tuệ Hy cũng phóng ra nhiều màu sắc lạ, hào quang tuôn ra lấp lánh.
Lúc này, Tiểu Tuệ Hy cảm thấy thần lực của bản thân đột ngột gia tăng, thấy Long đầu trượng này sử dụng cũng vô cùng tiện lợi. Cô bé bỗng nhiên muốn làm cái gì đó, hóa thành một luồng sáng liền bay hướng về phía đại điện.
Khi Tuệ Hy đến đại điện, cô nhìn thấy tấm bia đá bằng bạch ngọc phát ra ánh sáng màu vàng nhạt của lông ngỗng non, trên bề mặt bia đã thêm lên một số chữ mới. Nhìn tấm bia này, Tuệ Hy đột nhiên cảm giác có một ngọn lửa lớn bùng cháy trong tâm, như thể nó sắp nổ tung! Không biết lấy đâu ra dũng khí và thần lực, Tuệ Hy nắm chặt cây Long đầu trượng, nhảy phắt lên!
“Uỳnh”, một âm thanh cực lớn vang lên! Tấm bia đá bạch ngọc bị cây Long đầu trượng đánh lên một cú rất mạnh, vỡ vụn ra thành từng mảnh!
Đó là những “an bài” của Cửu Trì Thần Quân, mà ở Dật Chân Thiên này không ai có thể phá hủy được, lại càng không ai dám phá hủy nó! Vậy thần lực này của Tuệ Hy là từ đâu đến đây?
Cửu Trì Thần Quân đang ngồi tĩnh tọa trong Tẩm điện (phòng ngủ), bỗng giật mình hoảng hốt, kêu lên một tiếng: “Không xong rồi!”
Cửu Trì gấp rút chạy đến đại điện, nhìn thấy cảnh tượng Tuệ Hy đang cầm cây gậy trong tay, phá hủy tấm bia đá của mình, cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bèn quát lớn: “Tiểu tử ngốc! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?!”
Tuệ Hy cười nhạt, như thể là đang chờ xem ông ta nổi giận: “Biết chứ sao không, ta chính là muốn phá hủy những thứ xấu xa hại người này đi đó!”
Cửu Trì lạnh lùng cười thành tiếng, nói: “Một cây gậy hư trong tay ngươi thì tính gì? Mà cũng xứng phá hỏng những an bài của ta!”
Tuệ Hy vuốt vuốt cái đầu rồng trên gậy rồi nói: “Cây Long đầu trượng này ta dùng rất chi là thuận tay nha, nó quả là một Pháp khí tốt, chuyên đi xử lý những loại bại hoại trên thiên thượng đó”.
Cửu Trì tức giận đến mức vểnh ngược râu lên, quát: “Tiểu tử ngươi, đúng là Tịnh Hoa Quân đã nuông chiều quá làm ngươi hư đốn mà! Bây giờ hãy để ta thay Tịnh Hoa Quân dạy dỗ cái đồ cứng đầu ương ngạnh nhà ngươi!”
Tuệ Hy cũng không chịu nhượng bộ chút nào, nói: “Được thôi! Ta cũng là đang thay thế các chính Thần ở Dật Chân Thiên này, dạy dỗ cho kẻ ngụy quân tử nham hiểm xảo quyệt nhà ngươi một trận đây!”
Nói xong, Cửu Trì vươn tay định bắt Tuệ Hy, nhưng Tuệ Hy đã kịp vung gậy chống đỡ khiến Cửu Trì tóm trượt. Cứ như thế ăn miếng trả miếng, bởi vì Tuệ Hy luôn có cây long trượng hộ thân nên Cửu Trì không cách nào bắt được cô bé, trong tâm bực bội phát cáu, lập tức tung ra con át chủ bài.
Thoắt cái đã thấy từ trong tay áo Cửu Trì phóng ra vô số lưỡi dao sắc nhọn, lao thẳng về phía Tuệ Hy đâm tới. Nhanh như cắt, cây long trượng cũng biến thành vô số rễ, đón lấy hàng vạn lưỡi dao lạnh lùng kia đánh cho tan nát.
Tuệ Hy thấy Cửu Trì thực sự muốn giết mình, thấy rất căm hận, nên không khách khí tránh né gì nữa, bất giác tháo chiếc trâm cài trên đầu xuống, tay trái giữ chặt chiếc trâm, tay phải nắm chắc gậy rồng, tay đao tay thương lao vào Cửu Trì chiến đấu.
Lúc này, chỉ còn thấy bên ngoài sảnh điện của Dật Chân Thiên hai đạo ánh quang, vùn vụt lúc lên lúc xuống, kèm theo là tiếng sấm sét nổ ầm ầm, cuộc chiến vô cùng khốc liệt!
Chúng Thần ai nấy trợn mắt kinh ngạc, có người bình tĩnh hơn nói: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì! Mau mau đi tìm Hắc Diệu Thần Quân!”
Bởi vì sự kết hợp giữa trâm cài và long trượng quả thực uy lực vô song, Cửu Trì bấy giờ không còn là đối thủ, dựa hẳn vào tường thở dốc, Tuệ Hy hỏi ông ta: “Cửu Trì! Việc mẫu thân ta phải đi xuống trước đây có phải là do ngươi đã đánh tráo số phiếu bầu không?”
Cửu Trì trợn mắt nói: “Không có, không có ai có thể thay đổi an bài của ta!”
Tuệ Hy không biết làm sao bất lực lắc lắc đầu, nói: “Làm một vị Thần mà trong tâm đầy những âm mưu quỷ kế, nên an bài của ông chẳng tốt được bao nhiêu!”
Cửu Trì ha ha cười lớn, nói: “Tiểu bối ngu ngốc, còn dám soi mói bình phẩm ta!”
Tuệ Hy nhìn gương mặt đó, đột nhiên cảm giác giống như nhìn thấy vương quyền La Mã nơi thế gian đang làm nhục Giê-su và sát hại tàn khốc mẫu thân cô, lửa giận tuôn trào, liền nói: “Được… được… vậy thì ta sẽ để ngươi thưởng thức mùi vị khi bị ghim vào Thập tự giá nó như thế nào cho biết!”
Nói đoạn liền tung chiếc trâm cài trong tay lên, chiếc trâm đó vô cùng mạnh mẽ và linh lợi, còn chưa đợi Cửu Trì kịp phản ứng, nó đã xuyên thẳng qua lòng bàn tay Cửu Trì! Ghim cứng Cửu Trì lên bức tường trong đại điện!
Cũng lúc này, Tuệ Hy đột nhiên cảm thấy cẳng chân đau nhói, “A” một tiếng ngã vật xuống, ngoảnh đầu lại, thì ra là Hắc Diệu! Hắc Diệu đã cắn vào cẳng chân của Tuệ Hy, máu tươi chảy ra, và nước mắt của Hắc Diệu cùng đó rơi xuống…
Tuệ Hy bị đem đến Vịnh Thanh Linh, nhưng trong tâm ngược lại thấy rất thoải mái, có lẽ bởi vì cuối cùng cũng được đánh một trận.
Tuệ Hy không biết bản thân cô ấy lấy pháp lực ở đâu ra, cũng không biết làm thế nào mà cây đại long thụ lại có thể biến thành một cái gậy gỗ, lại còn có uy lực vô biên, chiếc trâm cài trên đầu cũng phóng ra thứ ánh quang rực rỡ dị thường, mà hơn nữa hai món pháp khí này cô dùng rất dễ dàng, giống như quá khứ đã từng dùng chúng để đánh nhau rồi vậy. Tuệ Hy còn đang phân vân suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy khát nước, liền vốc nước suối ở Vịnh Thanh Linh lên uống ngon lành!
Uống nước xong, cảm thấy đầu óc choáng váng, thấy trong đầu kêu “păng” một tiếng, hình như một bộ phận ký ức đã được mở ra…
Cô nhìn thấy một thế giới vô cùng rộng lớn được phủ lên một màu xanh biếc, nhìn thấy bản thân là Pháp Vương của thế giới đó, lại thấy thế giới đó bị ngọn lửa lớn thiêu đốt đang rừng rực cháy, nhìn thấy một vị Đại Phật có ánh quang huy vạn trượng giáng lâm, thấy nước cam lồ tưới xuống, ngọn lửa lớn tắt lịm, nhìn thấy bản thân lập chưởng phát thệ, sau đó mang theo trâm cài và trượng rời đi…
“Tiểu điện hạ! Ngươi thật là thích đánh nhau!” Một thứ âm thanh trầm đục và xa lạ vang lên, phá vỡ dòng hồi ức.
Tuệ Hy mở mắt nhìn, thì thấy chính là Hắc Diệu: “Trời ạ! Anh nói được à! Anh thực sự nói chuyện được à Hắc Diệu! Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng của anh đó, hi hi, cũng khá hấp dẫn đó chứ”.
Hắc Diệu cười cười: “Chân ngươi không đau nữa chứ?”
Tuệ Hy cố ra vẻ đau khổ nói: “Chân tôi không đau nữa, nhưng trái tim này rất đau, anh thực sự đã cắn tôi mà, Hắc Diệu”.
Hắc Diệu nói: “Là ta phải tẩy đi thứ độc tố sân hận của ngươi đó, ngươi hỏa khí quá lớn, Bích Dao, ngươi đã quên mất Thiên kiếp của Sâm giới rồi sao?”
Tuệ Hy trong tâm chấn động, liền nói: “Hắc Diệu, vừa rồi ta quả thực nhớ lại được một số sự việc trước đây, nhưng ký ức không được rõ ràng cho lắm, anh làm sao biết vậy? Anh rốt cuộc là ai?”
Hắc Diệu ngẩng đầu lên, đi đến trước cửa sổ, trầm tư lặng lẽ nói: “Ta là được Sư phụ ngươi phái đến để bảo vệ ngươi – là Thần hộ pháp!”
“Cái gì?! Tôi có Sư phụ khi nào? Sư phụ của tôi là ai?” Tuệ Hy bối rối.
“Tiểu điện hạ, ngươi xem ngươi vừa sinh ra trên người đã có bông hoa mai làm ấn ký, đó là ấn ký của Vạn Vương Chi Vương Vô Thượng Vương, ngươi là đệ tử của Vô Thượng Vương”, Hắc Diệu nói xong mỉm cười nhìn Tuệ Hy.
Tuệ Hy lại càng kinh ngạc, nhưng trong lòng dâng lên một niềm vui lâng lâng khó tả. Tuệ Hy hỏi Hắc Diệu: “Hắc Diệu, vậy Sư phụ ta trông như thế nào?”
Hắc Diệu mỉm cười, nói: “Tôi không miêu tả được, cũng không dám miêu tả, đại thể là Ngài có mái tóc màu xanh lam và áo cà sa màu trắng”.
Tuệ Hy biết mình cũng là người được Sư phụ quản, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý, chỉ nghe cô nàng lẩm bẩm: “Cà sa trắng, tóc xanh lam, tóc xanh lam, màu xanh lam… ánh sáng lấp lánh màu lam! Nguyên thần của mẫu thân không lẽ là được! Là được…” Hắc Diệu nhìn cô bé gật đầu, Tuệ Hy lúc này mới yên tâm!
“Tiểu điện hạ, chuẩn bị làm một chuyến đi Tam giới tu luyện thôi! Cửu Trì Thần Quân lát nữa sẽ tới tìm ngươi đó, lòng bàn tay ông ta vẫn đang chảy máu kìa, ngươi phải tự bảo trọng nha, ha ha!”
“Úi! Hắc Diệu, anh đừng đi, ông ấy không biết chừng thế nào cũng tìm ta báo thù đó! Ôi! Hắc Diệu…”
Hắc Diệu nói xong, cười nhẹ rồi bỏ đi.
Hắc Diệu đi rồi, Tuệ Hy nghĩ đến câu “lòng bàn tay ông ta vẫn đang chảy máu”, đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Không lâu sau, Cửu Trì quả nhiên đi tới, Tuệ Hy nhìn thấy lòng bàn tay phải của ông ta đang chảy máu, chưa đợi Cửu Trì mở lời, lập tức nói: “Mục đích Thần Quân đến đây ta đại khái hiểu rồi! Thần Quân trước tiên không cần nói nữa, để ta trị thương cho ông trước đã!”
Bởi vì chiếc Trâm cài tóc bằng ngọc lưu ly và cây Phục Long Trượng vốn là Pháp khí của Sâm giới, cùng theo Bích Dao đi xuống Dật Chân Thiên, so với tất cả pháp khí của Dật Chân Thiên thì đều mạnh hơn, lại vừa đúng lúc được nước suối ở Vịnh Thanh Linh tẩy tịnh, tự nhiên thần thông đại hiển, cho nên sinh mệnh ở Dật Chân Thiên nếu bị Lưu Ly Trâm đả thương, chỉ cần dùng Hồng Diểu của Phục Long Trượng là có thể trị được.
Trong ký ức của Tuệ Hy lờ mờ nhớ được Hồng Diểu có thể chữa được vết thương gây ra bởi Lưu Ly Trâm, cô liền lấy ra mấy giọt Hồng Diểu từ miệng của cây Phục Long Trượng, kéo tay phải của Cửu Trì lại rồi bôi Hồng Diểu lên miệng vết thương, lập tức vết thương liền miệng lại.
Cửu Trì vốn đang mặt lạnh như băng đi tới, được Tuệ Hy làm cho như vậy, sắc mặt có chút ấm áp trở lại, trên mặt ông ta đã có nét ôn hòa, thật sự là việc hi hữu hiếm thấy.
“Thần Quân, mẫu thân ta bị mê mờ nơi thế gian, thay đổi an bài của các ông, là phạm vào tội không thể tha thứ, ta cả gan phá hỏng an bài này, theo như các ông, hẳn là cũng không thể tha thứ được.
Ta sức yếu lực mỏng, hết thảy những xử lý, đều tùy nơi ông cả”. Cô bé đã sẵn sàng để bị đánh hạ khỏi Thiên cung, có lẽ là vì đã được tẩy đi những độc tố sân hận, lại vừa được dòng suối thanh trong tẩy tịnh, nên tính tình của Tuệ Hy đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Cô nói như vậy, khiến Cửu Trì cũng không biết nói thế nào, chần chừ một lúc nói: “Điện hạ không cần phải đi, cứ yên ổn ở Vịnh Thanh Linh này mà chờ đợi là được rồi”.
Tuệ Hy thấy ngạc nhiên, Cửu Trì xưa nay chưa từng có kiểu nói chuyện ôn hòa nhẹ nhàng với mình như thế, nhưng Tuệ Hy trong thâm tâm biết được sứ mệnh của bản thân, nhất định cần phải hạ xuống Tam giới, liền khước từ, nói: “Ngài là vị Đại thiên thần bên Tư pháp, không thể vì ta mà phá hoại thiên quy, ta đã làm những việc hơi quá đáng, chỉ hy vọng sau khi ta đi rồi, ngài hãy thương xót mà bao bọc và thiện đãi chúng sinh Dật Chân Thiên ta, đừng làm những… “an bài” như thế… như thế nữa”.
Nghe Tuệ Hy giãi bày một hồi, Cửu Trì không những không tức giận, cũng không tỏ vẻ khinh thường, trầm tư một hồi, thở dài thành tiếng, nói: “Ây dà, Thần trong khung vũ này, vì sao cần phải phân chia chính-phụ? Tại sao ta lại có tính cách như này? Ài…”
Tuệ Hy thực sự quá đỗi kinh ngạc! Làm thế nào mà một Cửu Trì cao ngạo tự phụ lại có cảm xúc này? Vẫn không biết được? Vẫn rất mịt mùng? Tuệ Hy đột nhiên cảm thấy Cửu Trì đứng trước mặt mình đã trở nên dễ mến hơn.
“Có lẽ, hết thảy mọi thứ trong tương lai không xa đều sẽ được cải biến”, Tuệ Hy nói.
Vừa mới rồi trên gương mặt Cửu Trì còn đang có chút nhu hòa không biết vì sao đột nhiên biến mất, lại nghe ông ta lạnh lùng nói: “Thay đổi? Ha ha…” Cửu Trì lắc lắc đầu, rồi vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng như băng đó bỏ đi….
Lần này Tuệ Hy thực sự muốn rời đi. Bởi vì cô phạm tội, nên bị đánh hạ xuống, lúc đi sẽ chỉ một thân bạch y (chỉ có bộ y phục trắng), từ hình đài (bục xử lý/hành hình tội phạm) nhảy khỏi Dật Chân Thiên.
Vào ngày hành hình, Tuệ Hy trong bộ y phục trắng bước lên hình đài, Tuệ Manh và Tuệ Giao đều khóc thương cáo biệt cô, rất nhiều chúng sinh Dật Chân Thiên cũng đã đều rơi lệ, dẫu sao Quân vương vừa đi, còn Hy điện hạ cũng mới chỉ bảy tám tuổi đầu.
Tuệ Hy ngược lại cảm thấy rất thoải mái, cô bé biết rằng bản thân vốn không thuộc về nơi này, cô đứng trên hình đài, vừa định gỡ vòng hào quang của Thần xuống thì nghe thấy phía xa xa tiếng đàn Hạc du dương vọng tới.
Đó là Hải Châu và Hy Vân, bọn họ cũng đến tiễn biệt cùng nước mắt tràn mi, Hy Vân chơi đàn Hạc mà dì bé đã từng dạy cho cô ấy, còn Hải Châu hát bài mà dì đã từng hát dạy cô:
“Coi như lời tạm biệt ~ đành phải nói ra ~
Nước mắt ~ không thể ngừng rơi xuống ~
Dù cho phải phiêu bạt phương xa ~
Xin hãy đừng ~ quên mất chúng ta ~
và ~ thiên quốc yêu dấu của người ~
Mang theo sự thiện lương ~ người đi khắp nhân gian ~
Ngẩng đầu lên ~ ngắm nhìn những đám mây trắng tinh khôi ~
Ở đó là gia đình người thân nơi thiên quốc ~ những cánh chim bồ câu đưa thư ~
Nhất định phải ~ ghi nhớ kỹ ~ phó chúc của Thần ~
Hãy kiên cường ~ Dũng mãnh ~ Hãy đừng mê mất chân ngã ~
Người nhất định sẽ ~ đoái hiện (thực hiện) được ~ thệ ước thần thánh này ~
Chúng ta ở đây thủy chung chờ đợi ~ được ôm lấy người ~ thời khắc đó ~
hãy đừng ~ quên mất chúng ta~
Và ~ thiên quốc thân yêu của người nhé ~”
…
Hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi má Tuệ Hy, Tuệ Hy nhìn mọi người gật gật đầu, ra dấu thể hiện sự cáo biệt lần cuối cùng: “Ta sẽ lại quay lại ôm các vị! Hãy đợi ta!”
Nói xong, Tuệ Hy gỡ chiếc vòng thần xuống, nhún người nhảy lên! Bắt đầu chuyến hành trình nơi Tam giới.
(Còn nữa)
Ngày đăng: 29-05-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
Mời quý độc giả ghé thăm trang Chánh Kiến để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.
- Xem thêm:
- Huyền mộc ký (3-24)
- Huyền mộc ký (3-23)
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!