Huyền mộc ký (1-05)

Huyền mộc ký
Huyền Mộc Ký

Tác giả: Thoại Bản tiên sinh

[ChanhKien.org]

Bích Dao cùng 18 phân thân, hộ pháp xông pha trận mạc, chiến thắng liên tiếp, không dùng đến nhiều thời gian đã đi từ tầng trời thứ tám đến tầng trời thứ ba.

Từ tầng trời thứ ba hướng lên cho đến tầng trời chủ, đều không có dị tượng gì khác thường, chỉ là trong không khí có một lớp sương khói phảng phất.

Hộ pháp Hầu Nhi nói: “Tôn chủ! Thứ sương này có chút kỳ lạ”.

“Sao ngươi thấy vậy, Hầu Nhi?”

“Thứ sương này dù là buổi sáng sớm hay chiều tối, đều không tản mất, hơn nữa trong nó còn phảng phất một thứ mùi kỳ lạ, loài khỉ chúng con rất biết nhận biết mùi hương của cỏ cây hoa trái, nhưng mùi hương này lại không phải như vậy”.

Cửu Nhật vừa nhắm mắt vừa ngâm nga: “Con lại rất thích ngửi mùi hương này! Càng ngửi càng thích!”

Một lát sau, mùi hương càng lúc càng trở nên nồng nặc hơn, mọi người bắt đầu bị hôn mê. Bích Dao lại không hề hấn gì, Vương chủ vẫn đang tiếp tục truy tìm nguồn gốc của mùi hương.

Khi Bích Dao cùng mọi người lên đến tầng trời thứ hai thì lúc này mùi hương đã càng trở nên nồng nặc hơn! Không tốt rồi! Có người đã bắt đầu bị trúng độc!

Chỉ nhìn thấy trong làn sương khói mù mịt, có một số người bắt đầu trở nên nóng nảy, hơn nữa còn xuất thủ đánh người bên cạnh; một số người lại trở nên tham lam vô độ giành giật tài vật bảo bối của người khác; có người tinh thần rối loạn, mở lời mắng nhiếc Pháp Vương Sâm giới, nói rằng Pháp Vương (chỉ Bích Dao) không có tư cách làm vương, bản thân mình mới là Pháp Vương của Sâm giới…

Tâm tính của Thần trong Sâm giới dù có trượt dốc thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không trở nên vô lễ như vậy, họ đã bị trúng độc rồi. Loại độc dược này có tên “Phù Độc Tán”. Khi trúng loại độc này, những thứ bất toàn trong tâm tính không phù hợp với cảnh giới này như: tâm đố kỵ, tranh đấu, oán hận, tự tư,… sẽ bị độc dược làm cho gia tăng gấp bội lần, bởi vậy chúng ta nhìn thấy những chúng sinh bị trúng độc này mới có biểu hiện như vậy. Ngược lại, nếu như tư tưởng và tâm tính vô cùng thuần tịnh, đều phù hợp với cảnh giới này thì Phù Độc Tán sẽ không khởi bất kỳ tác dụng gì.

Bích Dao nhìn thấy chúng sinh chẳng phải đang tự tàn sát người của mình hay sao? Pháp Vương liền vội thi triển Pháp lực biến hóa ra những chiếc lồng chụp để bảo hộ cho những hộ pháp của mình cùng Liên Ba, phi thiên,… để khiến họ không bị sương độc xâm hại. Nhưng như vậy cũng không được, chúng sinh trong Sâm giới quá nhiều, không thể bảo hộ hết được, lúc này điều quan trọng là cần tìm ra nguồn gốc của loại khói độc này.

Đang trong lúc nguy cấp, bên tai Bích Dao liền nghe thấy tiếng của Sóc! Nhất định là cậu ấy biết được điều gì đó!

“Tôn chủ! Tôn chủ! Hình như có mấy con quái thú màu xanh trong động Giác Niệm thuộc tầng trời chủ đang nấu một nồi canh có bốc ra khói trắng!”

Vừa nghe thấy điều này, Bích Dao liền đem theo một số người lập tức đến rừng Giác Niệm, tìm kiếm nơi phát ra Phù Độc Tán.

“Hầu Nhi, mũi của con rất thính, nhưng loại mùi này con không được ngửi nhiều, ta sẽ mượn chiếc mũi của con để dùng. Ta cần lần theo mùi hương này để tìm ra xuất phát điểm của nó. Mọi người theo ta lặng lẽ tìm kiếm, không được đánh rắn động cỏ, tránh khiến chúng rời đi nơi khác”.

Mọi người gật đầu đồng ý.

Chỉ nhìn thấy Bích Dao dùng tay hướng đến mũi của Hầu Nhi mà chộp một cái, rồi thu tay dán về phía mặt của mình, như vậy liền mượn xong mũi của Hầu Nhi.

Loại sương độc này càng ngày càng trở nên nồng nặc, thậm chí còn gây kích ứng cho mũi. Nhưng Bích Dao lại không cảm thấy có chút gì khó chịu. Xem ra vị Pháp Vương này vẫn còn rất thuần tịnh, thực sự là như vậy sao? Chúng ta cùng theo dõi tiếp.

Mọi người lần theo để tìm kiếm, cuối cùng, đã tìm thấy nơi ẩn nấp của mấy con quái thú.

Trong động Giác Niệm lúc này có bốn con quái thú màu xanh đang nấu một nồi canh có bốc ra khói trắng, mùi hương nồng nặc dị thường. Bích Dao cùng mọi người nấp trong sơn động lặng lẽ quan sát, chỉ nghe thấy chúng nói:

“Ha ha! Một nồi Phù Độc Tán này có thể lấy đi sinh mệnh của cả Sâm giới! Hơn nữa chẳng tốn chút sức lực gì! “Ma Vương” của chúng ta thật là thông minh tuyệt đỉnh! (Tạm thời gọi là “Ma Vương”, kỳ thực chúng cũng gọi Ma Vương của mình là “Tôn chủ”. Bởi vì trong tầng thứ ấy, kỳ thực không có khái niệm “Ma”, sinh mệnh chỉ có hai mặt chính phản, chính phản đồng thời tồn tại).

Tính cách của Liên Ba là căm ghét kẻ ác như thù địch, nhìn thấy những con quái vật gây họa hại chúng sinh này, đôi mắt tướng quân liền phát sáng để chuẩn bị trảm yêu trừ ma. Khi này Bích Dao dùng cảm ứng tâm linh nói với Liên Ba không được manh động. Sau đó, Bích Dao đánh ra một bộ thủ ấn, ý tứ là: Trước tiên hãy dùng kế điệu hổ ly sơn, để mấy con quái vật này di chuyển ra xa khỏi nồi Phù Độc Tán, sau đó sẽ tiêu diệt tận gốc bọn chúng.

Bích Dao ra hiệu cho mọi người chưa nên hành động, sau đó Vương chủ liền hóa thành hình dạng một con quái vật màu xanh, trong tay còn cầm thủ cấp màu đỏ của quái vật, thất tha thất thểu vừa đi vừa khóc than:

“Hỏa quỷ vương ơi…! Ngài chết thảm quá…”

Mấy con quái vật thấy có đồng bọn đến liền vội vàng tiến đến hỏi:

“Người anh em! Cậu làm sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy!”

“Hu hu… Pháp Vương Sâm giới quả là lợi hại! Hỏa quỷ vương khi nãy còn ở trong tầng trời ấy mà đánh ra sấm sét vang dội… chẳng ngờ, giữa chừng xuất hiện một cây gậy trên đầu có hình rồng, nó đánh ra một cái, Hỏa quỷ vương liền bị đánh chết! Hu…hu… phải làm sao bây giờ?”

“Người anh em! Chớ có đau lòng! Anh đây sẽ đi trả thù cho Hỏa quỷ vương! Đi! Ngươi vừa nói ở tầng trời nào?…” Một trong số những con quái vật nói.

“Đốp!” chỉ nhìn thấy một con quái vật đánh vào đầu con quái vật khi nãy một cái: “Kẻ ngốc nhà ngươi! Cây gậy đó là Pháp khí của Pháp vương Sâm giới, uy lực vô cùng! Chỉ dựa vào mấy người chúng ta liền đánh thắng được chúng hay sao?!”

Mấy con quái vật khác nghe vậy liền chen vào nói xôn xao: “Vậy phải làm sao bây giờ?… Có khi nào cây gậy đó sẽ đánh đến chỗ chúng ta không?…”

Bích Dao thấy vậy, biết rằng ma tâm đã loạn, thật đúng lúc. Sau đó, Bích Dao dùng thần thông quăng Phục Long Trượng lên không trung, Phục Long Trượng liền phát ra một tiếng rồng gầm, dọa cho đám quái vật hồn siêu phách lạc! Phục Long Trượng biến thành một con rồng vàng, hướng đến chúng mà gầm lên một tiếng dữ dội, nhưng không thực sự đánh đến chúng.

“Không hay rồi! Pháp Vương Sâm giới tới rồi, nhanh chạy thôi anh em ơi!”

Tục ngữ có câu “Có tật giật mình”, quả thật không sai. Càng là đám ma tà quỷ quái thì càng nhát gan, không dám chống cự. Chỉ có vài tiếng rồng gầm như vậy đã dọa cho chúng phát khiếp, ba chân bốn vó bỏ chạy. Liền sau đó, Bích Dao ra hiệu cho mọi người thừa thắng xông lên, tiêu diệt bọn chúng.

Mọi người triển hiện các thần thông khác nhau, không cần tốn nhiều sức lực, chỉ trong chốc lát đã diệt tận đám quái vật.

Hầu Nhi mừng rỡ: “Thật tốt quá! Tôn chủ, tà ma từ tầng trời thứ 13 đến tầng trời chủ đều bị chúng ta tiêu diệt cả rồi! Sâm giới lại được thái bình rồi!”

Gương mặt mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ: “Đúng vậy… Thật tốt quá!… Chủ của chúng ta Pháp lực vô biên!…”

Lúc này, Liên Ba đột nhiên hỏi: “Tôn chủ, vừa nãy tại sao không đánh chúng luôn? Còn cần diễn màn kịch đó làm gì?”

“Ngươi xem một nồi Phù Độc Tán như vậy, nếu chẳng may trong lúc giao chiến khiến nó bị nghiêng đổ, chẳng phải sẽ càng khó giải quyết hơn hay sao?”

“Thì ra là vậy! Tôn chủ, nồi Phù Độc Tán này giờ phải làm sao?”

“Lưu Ly Trâm, ngươi hãy mau đi triệu thỉnh Mạc Ly – người coi giữ đường hầm thời không đến đây, tuổi tác của người ấy lớn hơn ta, Mạc Ly có thể biết về loại độc dược này!”

Chỉ nhìn thấy Lưu Ly Trâm hóa thân thành Thần Long ngũ sắc, truyền đi một khẩu lệnh có hình dạng trong không trung, đây chính là cách triệu thỉnh Mạc Ly.

Rất nhanh, Mạc Ly đã có mặt, đây cũng chính là người coi giữ đường hầm thời không cản trở Liên Ba tiến vào tầng trời chủ ở phần đầu có nhắc tới.

“Tiểu thần Mạc Ly, tham kiến Tôn chủ từ bi uy nghiêm…”

“Được rồi, được rồi, ngươi mau giúp ta xem đây là loại độc dược gì?”

“Theo lão thần, đây là Phù Độc Dược – bảo vật của Ma giới có ghi chép trong sách từ thời thượng cổ. Uy lực của loại độc dược này…”

“Có cách nào hóa giải nó không?” Bích Dao vội vã hỏi.

“Không có cách hóa giải nó từ bên ngoài, cần hướng nội tìm nguyên nhân”.

“Hướng nội tìm nguyên nhân là như thế nào?”

“Độc dược này vì tâm xấu mà khởi lên, tâm xấu tận diệt thì độc dược cũng tự tiêu đi”.

“Như vậy thì cần nhiều thời gian, có cách nào nhanh chóng giúp những người trúng độc hồi tỉnh trở lại hay không?”

“Vậy thì chỉ có thể dùng nước Hồng Diểu trong Phục Long Trượng của Ngài để khiến họ thanh tỉnh trở lại! Sẽ giải trừ được trong thời gian ngắn, nhưng nếu như những sinh mệnh mà tâm tính đã bại hoại không trở nên tốt hơn thì độc dược này sẽ còn phát huy tác dụng!”

“Vậy thì nồi Phù Độc Tán này, ta cần tiêu hủy nó thế nào đây? Bất luận là ném nó tới bất kỳ đâu trong vũ trụ cũng sẽ tạo ra một sự ô nhiễm nghiêm trọng!”

“Tôn chủ, độc dược này đối với người tâm tính thuần tịnh thì chỉ như một loại nước bình thường mà thôi, không chút phương hại gì”.

Bích Dao nghe vậy đột nhiên sản sinh một ý nghĩ: “Khi ta ngửi thấy Phù Độc Tán lại không hề cảm thấy khó chịu, ta là Vương của Sâm giới, ta sẽ không thể không thuần tịnh. Nồi độc dược này đối với người tâm tính thuần tịnh mà nói thì chỉ như một nồi nước thường, đối với ta mà nói thì lại càng không khởi bất kỳ tác dụng gì. Chẳng bằng… ta sẽ thay chúng sinh mà chịu nhận nó, ta sẽ uống nó!”

Niệm đầu này vừa sinh khởi, Bích Dao liền nói với mọi người: “Chẳng bằng ta thay chúng sinh thụ nhận nó! Ta sẽ uống nó!”

Mọi người nghe thấy đều thất kinh! Nhôn nhao nói:

“Không được vậy! Tôn chủ! Đây là loại chất kịch độc! Thần thể của Ngài cần phải được bảo vệ!… Không được uống!”

“Mọi người không cần lo lắng cho ta, Mạc Ly đã nói chỉ cần là người có tâm tính thuần tịnh, thì đây chỉ như một nồi nước thường đó sao? Các ngươi lại không tin vào Chủ của mình nữa chăng?”

Nghe thấy Tôn chủ hỏi như vậy, mọi người cũng không biết nói gì. Nếu như còn ngăn cản nữa thì chẳng như nói Tôn chủ không phải là người thuần tịnh.

Mọi người đều vô cùng tin vào Vương của mình, trong lòng họ, vị trí của Vương chủ là thần thánh vô tỷ!

Bích Dao nhìn thấy mọi người không phản đối nữa, liền khẽ mỉm cười rồi bưng nồi Phù Độc Tán lên uống, trong lòng nghĩ: “Chẳng phải chỉ là một nồi nước thường hay sao!”

Sau đó, một hơi uống cạn!

Như vậy lúc này, có phải Bích Dao đã quá tự tin hay chăng?

Chỉ nhìn thấy Bích Dao uống cạn nồi Phù Độc Tán, một giọt cũng không còn. Bích Dao từ từ đặt chiếc nồi xuống, mỉm cười quay lại nhìn mọi người, thần sắc vẫn hồng hào như cũ!

Mọi người cuối cùng cũng an tâm: “Chủ của chúng ta thực sự là không có chuyện gì! Sâm giới vậy là được giải trừ khỏi nguy hiểm rồi!”

Mọi người lại bắt đầu reo vui hát mừng, chúc mừng cho sự hòa bình của Sâm giới, ca tụng uy đức của Tôn chủ!

Bích Dao cũng vui mừng nhìn mọi người, lòng tràn đầy vẻ an tâm.

Nhưng đột nhiên, Bích Dao cảm thấy trước mắt có vẻ lờ mờ, nguyên thần trở nên có chút lơ đãng… lúc ẩn lúc hiện… Bích Dao quay sang Lưu Ly Trâm nói: “Trâm nhi… Họ ở đằng kia đang vui mừng chuyện gì vậy?”

Lưu Ly Trâm vẫn còn đang trong lúc hoan ca vui mừng, không suy nghĩ nhiều liền trả lời: “Họ đang ca tụng Ngài đấy! Pháp lực của Ngài vô biên, Sâm giới được thái bình đều là nhờ có Ngài!”

Bích Dao cảm thấy đầu càng ngày càng đau, đôi mắt có chút mờ đi, nhìn thấy cảnh tượng mọi người đang hân hoan vui cười Bích Dao lại cảm thấy có phần chán ghét. Cảm xúc của Bích Dao bắt đầu có chút thất thường.

“A ha! Sâm giới của ta đây thái bình thì có quan hệ gì với họ! Họ có tư cách gì mà vui mừng!”

Lưu Ly Trâm đột nhiên phát giác thấy có chuyện không hay: “Tôn… Tôn chủ, Ngài… không phải đã bị trúng độc rồi đấy chứ?”

“Trúng… trúng độc cái gì? Những người kia khiến ta cảm thấy rất phiền, mau nói chúng rời đi!”

Lưu Ly Trâm lúc này cảm thấy tim mình đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Từ lúc Lưu Ly Trâm nhận Bích Dao làm chủ nhân đến nay, đã trải qua vẻn vẹn chín triệu kiếp, chủ nhân chưa bao giờ nói năng như vậy. Chủ nhân, lẽ nào đã thực sự bị trúng độc rồi…

Ngài ấy là Vương của Sâm giới, là hy vọng của chúng Thần, sinh mệnh của Ngài gánh vác vô lượng thiên thể, vô lượng chúng sinh… Lưu Ly Trâm không dám nghĩ tiếp nữa.

Chỉ nhìn thấy Lưu Ly Trâm khẽ nói với chúng Thần có mặt ở đó: “Không phải… không phải như vậy… chủ nhân nhất định là đang đùa mình… Ngài ấy không thể nào bị trúng độc được…”

Đột nhiên, một tiếng quát lớn dập tắt đi khung cảnh vui tươi trước mắt: “Lưu Ly Trâm! Ngươi nghĩ gì vậy? Mau nói họ đi mau!”

Lúc này gương mặt của Bích Dao đã không còn sự tường hòa, từ ái nữa, đôi mắt lạnh lùng, lời nói trở nên sắc lạnh.

Tất cả mọi người đều bị tiếng quát của Pháp Vương dọa cho phát khiếp, ai ai cũng kinh hãi nhìn nhau, mọi người dường như đã phát hiện ra điều gì… đến cả trong không khí cũng phảng phất cảm giác khủng bố về một điều gì đó chưa thể biết trước được.

“Ha…Ha…Ha…Ha! Ha ha ha!”

Đột nhiên, trong không trung của tầng trời chủ xuất hiện một đại ma đầu. Chỉ nhìn thấy toàn thân nó đỏ sẫm, sau lưng còn có một đôi cánh giống cánh dơi, ma đầu có gương mặt của con người nhưng vô cùng xấu xí, ánh mắt tràn đầy sự hung hiểm và quỷ quyệt, tiếng cười khi nãy là của hắn.

Lúc này trong tâm Bích Dao vô cùng khó chịu, cảm thấy nguyên thần của mình lúc có lúc không, Bích Dao cố mở to đôi mắt, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi…ngươi là thứ gì vậy?”

“Ha ha! Là ta, ta là hàng xóm của ngươi! Ta sống ở bên cạnh Sâm giới, đi thôi, người đẹp, đến nhà ta chơi một lát, nhà của ta đẹp hơn Sâm giới của ngươi gấp nhiều lần! Trong một ngày làm gì có nhiều chuyện phiền toái đến vậy, nhà của ta à, sinh sống rất thoải mái…”

Liên Ba lúc này đã nắm chặt nắm đấm trong tay, phẫn nộ nhìn ma đầu quát lớn: “Đại ma đầu! Đừng có hoang ngôn mê hoặc chủ của ta! Mau mau rời khỏi Sâm giới, nếu không Liên Ba này sẽ khiến ngươi chết không chốn dung thân!”

“Hơ…Hơ…Hơ! Ta nói này Pháp Vương Sâm giới ơi, ngươi đang nói chuyện ở đây, tên nô tài thấp bé này lại dám chen ngang, hắn thật vô lễ với ngươi quá rồi phải không!”

Chỉ nhìn thấy Bích Dao cau mày, trợn mắt mơ mơ màng màng nói: “Liên Ba, ngươi lui xuống!”

Nếu như đây là Bích Dao trước đây, thì chẳng có tà ma nào dám đứng trước mặt Ngài ấy mà nói những lời khiêu khích như vậy. Phục Long Trượng cũng làm ra một chấn động trên mặt đất, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy. Lúc này mọi người đều biết rõ rằng Tôn chủ đã thực sự bị trúng độc của Phù Độc Tán! Vậy thì cũng nói rằng, Vương chí cao vô thượng của Sâm giới bây giờ cũng không còn thuần tịnh nữa!

Sở dĩ cái gọi là “Đại ma đầu” cho đến các tà ma khác trong Sâm giới đều xuất hiện trong khoảng gần một triệu kiếp gần đây của thiên kiếp lần này, chúng xuất hiện trong không trung của Sâm giới, vậy nên đại ma đầu nói chúng là hàng xóm của Bích Dao thì cũng không sai.

Chỉ là trước đây những sinh mệnh phụ diện trong không gian của Sâm giới chưa đến mức tà ác như vậy, những sinh mệnh chính vẫn đang cân bằng điều này. Bởi vì chính phụ là đồng tồn, vũ trụ trước nay vẫn như vậy. Nhưng nếu yếu tố phụ muốn áp chế yếu tố chính, thì đây là điều không thể. Trước khi Sâm giới xuất hiện thiên kiếp chúng đều không dám làm loạn, vậy nên Bích Dao cũng không để mắt đến chúng, không ngờ rằng chúng là đợi đến thời điểm này.

“Ha ha ha! Để hắn lui xuống là đúng rồi đấy! Pháp Vương cần có phong thái của một Pháp Vương! Pháp Vương Bích Dao à, Ngài xem Ngài ngày ngày vì chúng sinh trong Sâm giới này mà hao tổn biết bao tâm tư! Xem bọn họ kìa, ngoài việc ăn uống thì chỉ biết vui chơi, chẳng hề coi trọng Pháp Vương của mình!”

Tên ma đầu này thật dẻo miệng, hắn biết rõ rằng Bích Dao đã uống Phù Độc Tán, tâm trí bị mê mất nên liền bắt đầu khiêu khích ly gián. Nhưng chỗ lươn lẹo nhất của hắn không phải là ở kế ly gián này, mà điều đáng sợ nhất là hắn biết được sự bất thuần của Bích Dao nằm ở đâu, biết được sơ hở trong tâm tính của Bích Dao! Từng lời của hắn đều đang nhắm vào chỗ sơ hở đó!

Nghe ma đầu nói như vậy, Bích Dao nhất thời sinh khởi tâm bất bình phẫn nộ, nghĩ rằng: “Ta đường đường là Pháp Vương của Sâm giới, bọn họ thật quá quắt, ngày ngày chỉ biết hưởng lạc, ta lại vì chúng mà hao tận tâm tư, vì sao cần phải như vậy chứ?!”

Tên ma đầu nhìn thấy gương mặt Bích Dao lộ rõ thần sắc xúc động liền nói tiếp: “Tôi nói Pháp Vương này! Ngài hãy nhìn lại một ngày của Ngài trôi qua như thế nào, phần lớn thời gian đều lãng phí trong nơi Hồng Diểu Chính Điện đó! Đó chẳng phải gọi là cô đơn nhạt nhẽo hay sao, Ngài lại chẳng bằng những chúng sinh của Ngài đang hưởng lạc kia, Ngài nói xem một ngày của Ngài là vì điều gì? Ngài xem như vậy có đáng hay không?”

Bích Dao nghĩ, điều này thật không sai, trong cả một ngày của ta đều lo toan cho chúng sinh Sâm giới, đến một người bạn cũng không có, muốn thể nghiệm cuộc sống bình dân một chút còn phải biến qua biến lại, thật sự là khổ quá!

Con ma đầu đó nhìn thấy tâm của Bích Dao từng chút từng chút đang đi theo sự dẫn dắt của hắn thì trong lòng vui sướng, đột nhiên nó lại làm ra một bộ dạng khóc lóc: “Ai da! Pháp Vương của tôi ơi! Ngài thật là khổ quá… Ngài là Vương vĩ đại như thế nào! Đánh đâu thắng đó! Vậy mà trong Sâm giới của Ngài lại có người khiêu khích Ngài đó! Còn nói điều gì là “Ngài không xứng đáng làm Pháp vương”…”

Bích Dao vừa nghe thấy lời này, thì liền cảm thấy tức giận. Kỳ thực, có những chúng sinh sau khi trúng độc liền mắng nhiếc Bích Dao, lúc ấy Vương chủ chỉ cảm thấy trong lòng có một chút khó chịu, nhưng không hề để tâm đến điều đó. Bây giờ, Phù Độc Tán trong cơ thể Bích Dao đã khiến cho một chút “khó chịu” ấy gia tăng gấp vạn lần, nó đã biến thành sự phẫn nộ.

Tiểu Hầu Tử nghe đến đây không chịu nổi nữa, liền cắt ngang lời đại ma đầu: “Nhà ngươi câm miệng lại! Tôn chủ không nên nghe theo những lời hoang ngôn loạn ngữ của ma đầu! Ngài biết rằng đó là vì chúng sinh sau khi hít phải Phù Độc Tán mới…”

“Đủ rồi!!”

Bích Dao đúng là trúng độc không nhẹ, Ngài ấy đã lớn tiếng trách mắng Hầu Nhi, đồng thời khiến cho nộ khí của Phục Long Trượng phát ra gây chấn động trên mặt đất, nộ khí đó khiến cho tất cả những người có mặt khi đó đều bị đẩy ra xa hơn năm bước.

“Pháp Vương tôn kính ơi, Ngài đến đây, đến đây với ta. Chỗ của ta không có những người khiến Ngài phải tức giận như vậy, đến đây nào…”

Tên ma đầu bắt đầu dùng tay mời gọi và nói ra những ngôn ngữ dụ hoặc trong lúc Bích Dao thần trí không thanh tỉnh.

Vừa lúc Bích Dao định bước tới, chỉ nhìn thấy Liên Ba đột nhiên xông lên phía trước, quỳ xuống mà ôm lấy chân Vương chủ, không ngừng lay tỉnh Ngài và nói: “Vương chủ à! Ngài hãy mau tỉnh lại đi! Ngài không thể đến đó! Ngài không thể để ma quỷ lừa phỉnh như vậy! Ngài là Vương chí cao vô thượng của Sâm giới, sao lại có thể đi với kẻ như hắn, thật đúng là sẽ làm mất đi thân phận của Ngài đó Tôn chủ! Ngài hãy mau tỉnh lại đi!”

Mọi người có mặt tại đó đều đồng loạt quỳ xuống cầu xin Pháp Vương tỉnh ngộ! Nhưng hành động sau đó của Bích Dao đã khiến tất cả mọi người thất kinh!

Chỉ nhìn thấy Bích Dao trong cơn tức giận, đã tung chân đá một cước khiến Liên Ba bị văng ra ngoài, cú đá trúng ngực này khiến Liên Ba thổ ra máu tươi!

“Cút đi! Các ngươi đều muốn làm chủ của ta rồi sao?!”

Thiên kiếp của Sâm giới thực sự đã đến rồi.

Ma đầu thấy Bích Dao đã chấp mê bất ngộ, liền lệnh cho tà ma trong ma giới bắt đầu công phá Sâm giới, hòng tận diệt tất cả các chúng sinh nơi đây! Sau đó sẽ để cho những ma con ma cháu của hắn đến chiếm lĩnh nơi này!

Lúc này, từ tầng trời thứ 13 đến tầng trời chủ của Sâm giới khói đen nghi ngút, lửa cháy ngút trời!

Đây chính là:

Pháp Vương tâm trí loạn,

Nhất nộ khởi cuồng lan.

Chúng Thần khốc vô chủ,

Nan đào thử kiếp nạn!

Tạm dịch:

Pháp Vương tâm trí loạn

Nộ khí như sóng dữ.

Chúng Thần khóc vô chủ,

Khó thoát khỏi kiếp nạn!

Chỉ nhìn thấy Liên Ba từ từ bò dậy, kéo theo cả thân thể bị thương vội vàng tiến đến gần rồi nắm lấy đôi chân Vương chủ mà lắc mạnh, gương mặt đẫm lệ: “Vương chủ ơi! Ngài hãy mau tỉnh lại đi, Liên Ba cầu xin Ngài đó! Sâm giới lần này thực sự kết thúc rồi! Ngài còn nhớ hay chăng, khi xưa Ngài đã khai sáng Sâm giới như thế nào! Ngài có bao nhiêu dân chúng… Ngài không thể rũ bỏ chúng sinh của Ngài như vậy! Ngài nhìn xem chúng sinh của Ngài đang chìm trong nơi biển lửa nơi nước sâu kia kìa…”

Bích Dao lúc này đã không còn nghe rõ Liên Ba đang nói gì nữa, Vương chủ nắm lấy Phục Long Trượng run rẩy đứng dậy, cảm thấy nguyên thần của mình lúc ở đó lúc lại không ở đó.

Đột nhiên, Phục Long Trượng tự giằng ra khỏi tay Bích Dao rồi cắm thẳng xuống mặt đất.

Phục Long Trượng định làm gì vậy?…

(Còn tiếp)

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/280020

Ngày đăng: 12-04-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.


Mời quý độc giả ghé thăm trang Chánh Kiến để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.

Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.

Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.

Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).

Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!


Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
0
Bình luậnx
()
x