Làm sao dẫn dắt tốt tiểu đệ tử bên mình (1)

Làm sao dẫn dắt tiểu đệ tử bên mình (Ảnh Tiểu đệ tử Đại Pháp)
Làm sao dẫn dắt tiểu đệ tử bên mình (Ảnh Tiểu đệ tử Đại Pháp)

Lời giới thiệu

Loạt bài LÀM SAO DẪN DẮT TỐT TIỂU ĐỆ TỬ BÊN MÌNH, do trang Minh Huệ tiếng Trung biên soạn. Để giúp bạn đọc tiện theo dõi và học tập, Minh Chân Tướng sẽ lần lượt dịch và đăng tải các bài viết tại chuyên mục Tiểu đệ tử.

Nguồn bài gốc các bạn có thể tải về ở đây: Minh Huệ

Bài 1: Giúp tiểu đệ tử tu luyện

Bài của Học viên Đại Pháp Đại lục

[MINH HUỆ 10-02-2007] Mỗi lần tôi đọc một các bài trên Tuần báo Minh Huệ, bài nào cũng đề cập đến việc ấy. Tôi rất bội phục các đồng tu đã xuất tâm cứu độ chúng sinh. Tất cả đều từ sự từ bi vĩ đại của Sư phụ tại các tầng thứ khác nhau mà đề cao tâm tính và duy hộ cho Đại Pháp. Vì trình độ học vấn có hạn nên tôi không thể viết được, song được sự động viên và giúp đỡ của các bạn đồng tu, tôi đã quyết tâm viết ra, điều này có thể trợ giúp cho mọi người tham khảo. Sau đây là câu chuyện nhỏ mà tôi cùng với cháu mình tu luyện trong hai năm.

Cùng Pháp kết duyên, đến thế gian đắc Pháp

Không ngờ đứa nhỏ mới được vài ngày tuổi lại biết rõ, tôi vừa bế cháu lên thì cháu khóc ngay.

Một đêm đứa trẻ cứ khóc, con trai và con dâu tôi không thể dỗ dành được, vì vậy tôi đã đưa cháu vào phòng và nói với nó: “Đừng khóc nữa. Con có muốn nghe Đại Pháp không? Đừng khóc nếu con muốn. Tôi vừa mới đọc thuộc lòng “Luận Ngữ” lạ thay, cháu thực sự ngừng khóc, cháu nhìn tôi với đôi mắt mở to, và nó phát ra âm thanh Oh, oh, oh trong miệng như thể nói với tôi rằng con đang nghe.  Kể từ ngày đó, tôi thường đọc “Hồng Ngâm” cho cháu nghe. Đứa trẻ đang dần lớn lên trong Đại Pháp. Bây giờ nó đã hơn hai tuổi, và nó có thể đọc thuộc lòng các bài “Tái độ”, “Uy đức”, “Thực tu”, “Vô đề” … trong trong “Hồng Ngâm”.

Tu luyện trong Pháp, đắng cay trở thành ngọt ngào

Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân: “Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn.” Một hôm, khi con dâu tôi về đón con, cô ấy gào lên không suy nghĩ gì: “Mẹ làm ngã thằng bé rồi!” Tôi nói: “Không có đâu.” Con dâu nói dữ dội: “Chưa ngã sao? Nhìn đây! Trán của nó bị bầm xanh hết rồi!”. Tôi im lặng trở về phòng của mình.  Lúc đó trong lòng tôi rất oan ức, nước mắt lưng tròng. Kinh văn “Thế nào là nhẫn” của sư phụ đã xoa dịu trái tim tôi, giúp tôi đề cao tâm tính và đồng thời vượt qua một quan.

Trong khó nạn giữ vững tín Sư tín Pháp

Một buổi sáng, khi Minh Minh muốn ăn một cái gì đó, tôi chỉ quay đi lấy cho nó, liền nghe “Keng” một tiếng rồi Minh Minh khóc, thấy đầu bé ngã sấp xuống. Tôi vội xem xem thì choáng váng, trán đứa nhỏ phồng lên như cái bánh bao. Tôi hỏi: “Minh Minh à, khi gặp chuyện, bà nội bảo cháu niệm gì?”.  Cháu bé ngay lập tức nói, “Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” điều thần kỳ liền xuất hiện, chỗ sưng lớn kia liền veo, veo veo biến thành nhỏ xíu. Cháu vẫn niệm đi niệm lại. Tôi hỏi: “Rõ ràng là có đau không?” Cháu nói: “Không đau”. Đến tối, con trai và con dâu tôi mới về nhưng chỗ sưng không còn thấy. Lần này con dâu hỏi đứa trẻ: “Minh Minh có nghe lời bà nội không a?” Minh Minh nói: “Nghe ạ!”. Đứa trẻ nhìn tôi và mỉm cười. Đó là Sư phụ từ bi và vĩ đại đã chăm sóc các tiểu đệ tử, giúp tôi thoát khỏi “tâm sợ hãi” (Vì ý nghĩ sợ đứa nhỏ ngã lâu lâu lại xuất hiện, con dâu lại không tu luyện, thường quay lại cãi nhau với tôi) và đề cao tâm tính. Đây là kết quả kỳ diệu của Đại Pháp và sự bảo hộ của Sư phụ từ bi vĩ đại.

Hòa tan vào Pháp, Kỳ tích lại xuất hiện

Minh Minh rất được mọi người yêu mến, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khóc, trắng trẻo, mập mạp, mắt to, không chỉ đồng tu yêu quý mà hàng xóm cũng rất quý mến. Đặc biệt là hàng xóm của bà nội, nếu bà lão hàng xóm độ mười ngày không sang nhà chơi thì sẽ đón cháu sang. Tuy nhiên, không phải lúc bà sốt hoặc ho … Minh Minh tự nói: “Nhà bà nội có Sư phụ, Đại Pháp, không chích, không uống thuốc.”  Minh Minh còn nói: “Lão bà không có Đại Pháp, không có Sư phụ.” Nói xong, còn dùng ngón tay út của mình chỉ vào cái mông nhỏ nói: “Chích vô, uống thuốc”.

Một đêm, khi tôi từ nhà bà hàng xóm về, tôi tắm rửa cho cháu và ngủ thiếp đi (vì đứa trẻ đã ngủ với tôi) rất ngoan vào ban đêm. Khoảng chín giờ sáng hôm sau, tôi mặc quần áo và đi giày cho Minh Minh đi chơi. Tôi nhìn Minh Minh, sắc mặt cháu không tốt, tôi bế cháu lên, hỏi cháu ăn gì không thoải mái, cháu nằm trên người tôi không ngừng nói: “đau bụng.” Ngay khi tôi chạm vào cháu, cháu rất nóng và phát sốt, vì vậy tôi đã nói với cháu “Rõ ràng là con đã quên bà đã nói gì khi không thoải mái?” Minh Minh lập tức nói, “Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Cháu đi ngủ sau 10 giờ, một lúc sau, mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, đến 12 giờ 30 mới thức dậy, nói cười vui vẻ và mọi chuyện ổn thỏa. Có rất nhiều điều như vậy, mỗi khi thằng bé niệm: “Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!”

Điều thần kỳ tái hiện khi gặp nạn đừng quên gọi Sư phụ

Tôi nhớ rằng có một lần có vài vé xem Triển lãm Quốc gia, em gái tôi, chị dâu (cũng tu luyện) và người bạn già (không tu luyện, nhưng cũng ủng hộ Đại Pháp), vào lúc 8:30 sáng, người bạn già đạp xe ba bánh đưa tôi và cháu đến Triển lãm Quốc gia. Đến nơi, tôi cảm thấy rất khó chịu, hơn một tiếng nữa chúng tôi quay lại, chạy trên đường thì sấm chớp lóe lên, trời tối mịt, tôi chỉ nghe thấy tiếng sấm “ầm ầm”, như trời sắp sập. Minh Minh nói: “Bà ơi con sợ”. Tôi nói: “Con phải đọc cái gì để không sợ?”. Nói rồi liền đọc bài “Uy đức” trong “Hồng Ngâm”: 

“Đại Pháp bất ly thân,
 Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn;
 Thế gian Đại La Hán, 
Thần quỷ cụ thập phân.” 

Đọc xong liền hô: “Ta là Đại La Hán, ta không sợ”.

“Trời vẫn ầm ầm, mưa rơi lác đác bắt đầu nặng hạt, đột nhiên nghe thấy Minh Minh kêu “Sư phụ nhanh cứu cứu con”, khi ôm cháu xuống xe chạy về phía dãy lầu, cơn mưa tầm tã như trút nước, tôi chạy nhanh vào hành lang, về đến nhà thì đã năm sáu giờ tối (mùa đông). Khi tôi bật đèn lên, tất cả quần áo của chúng tôi đều ướt đẫm, nhưng chúng không ướt chút nào, chúng đã khô. Mọi người đều nói: “Chúng ta còn chưa có ngộ tính tốt như Minh Minh.” Khi gặp ‘nạn’, thời khắc mấu chốt chúng ta không nên quên Sư phụ. “Tôi cũng nhận ra rằng điều này không phải là ngẫu nhiên. Các đồng tu đã bị bức hại trong các nhà tù và trại lao động để cứu thế nhân, còn chúng tôi vẫn cứ chấp trước vào các thứ ăn uống tiệc tùng, dạo dạo chơi chơi, phải quay về với tự kỷ tốt đẹp của mình theo Sư phụ trở về quê hương.

Pháp độ hữu duyên nhân,
Đại Pháp tại nhân gian,
Dữ Pháp yếu kết duyên.
Loạn thế hữu pháp tại,
Nan trung bả hảo quan.
Tôn sư tại thân biên,
Đệ tử kinh vô hiểm.
Tâm trung hữu pháp tại,
Đắc pháp bả gia hoàn.
 Tạm dịch:
 Pháp độ người hữu duyên,
Đại Pháp tại nhân gian,
Phải kết duyên với Pháp,
Loạn thế có Pháp này,
Trong nạn vượt quan tốt.
Tôn Sư ở bên cạnh,
Đệ tử kinh vô hiểm.
Trong tâm luôn có Pháp,
Đắc Pháp đem về nhà. 

Những câu chuyện trên đây là do tôi tu luyện trải qua, nếu có gì sai sót mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Nguồn Minh Huệ Net

Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.

Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.

Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).

Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!


Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
0
Bình luậnx
()
x