Chàng trai nghèo thà chết không bội tín, bất ngờ tìm được gia đình sau 18 năm thất lạc (P.2)Vào những năm Thiên Thánh (1023 – 1032), vua Nhân Tông triều Tống, ở Tuấn Châu (nay thuộc Hà Nam, Trung Quốc), có một chàng trai nghèo khổ, anh lớn lên nhờ sự bao bọc của người dân trong làng. Trải qua một loạt sự kiện bất ngờ đầy kịch tính, cuối cùng anh đã tìm lại được gia đình.
Xem lại Phần 1
Đi tìm người để trả túi đồ
Thời gian trôi đi, nháy mắt đã hết năm. Nhưng qua mùa xuân rồi mà Trương Thất không thấy ai tới lấy đồ. Khi nhờ anh giữ túi đồ, Lý Minh nói rõ rằng, qua năm mới anh ấy sẽ lấy nó, nhưng giờ qua năm mới đã hơn 2 tháng rồi, Lý Minh vẫn không đến, anh ấy chắc lành ít dữ nhiều.
Nhưng nếu Lý Minh không đến lấy, chẳng lẽ anh ấy cứ giữ chiếc hộp này mãi sao?
Sau vài ngày suy nghĩ, Trương Thất đã đưa ra một quyết định quan trọng. Khi Lý Minh rời đi, anh ấy đã từng nói rằng anh ấy cần đi đến Lý Gia Trang ở Tương Châu, giờ anh ấy không thể đến lấy đồ, mà hai nơi cách nhau không xa, thì anh có thể tự mình đưa nó đến cho Lý Minh.
Theo đạo lý mà nói, những gì Lý Minh nói ngày hôm đó là, nếu anh ta không đến lấy thì Trương Thất có thể tự ý xử lý món đồ này, nhưng anh vẫn muốn tìm chủ nhân để trả lại món đồ đó.
Một người thật thà và hết lòng giữ chữ tín như anh quả thực hiếm có trên đời, mặc dù vì điều này mà anh đã gặp phải bao nhiêu rắc rối, nhưng anh vẫn quyết giữ lời hứa của mình. Anh chính trực thiện lương, nhưng không phải là một kẻ ngốc.
Chiếc hộp này đối với một số người thì nó rất quan trọng, và họ cũng nghi ngờ rằng Lý Minh đã để lại chiếc hộp ở nhà anh. Nếu anh mang chiếc hộp đến Tương Châu thì sẽ rất nguy hiểm. Nếu muốn đi, anh phải nghĩ ra một cách để đảm bảo an toàn.
Tương Châu thường có các thương nhân đến và đi từ Tuấn Châu. Nếu đi theo họ, ngay cả khi có người muốn giữa chừng chặn đường cũng sẽ có người nghi ngờ. Sau khi quan sát, anh tìm thấy một nhóm thương nhân, anh vội vã về nhà, lấy chiếc hộp từ trên xà xuống, rồi lấy đồ ở trong ra. Tấm vải có ghi chữ thì bọc trong áo cũ rách rồi buộc ngang hông, còn bạc thì mang sau lưng.
Anh chủ động bắt chuyện với những thương nhân đó rồi theo họ đi đến Tương Châu. Anh đi theo đoàn thương nhân được hơn một ngày. Đến tối hôm đó trời mưa to, các thương nhân đột ngột chuyển hướng đi nơi khác. Điều đó khiến anh rất bối rối. Sở dĩ anh đi theo nhóm người này là để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Nhưng họ đi nơi khác thì anh có nên đi theo họ hay không đây?
Dù thế nào đi nữa! sau khi suy nghĩ rất nhiều. Anh thấy mình đã tới rất gần Tương Châu rồi. Nếu phải tách khỏi đoàn thương nhân thì đành tách ra thôi, nghĩ ngợi nhiều làm gì. Những người đó đã sớm không nghi ngờ gì anh nữa rồi, cứ sợ này sợ nọ làm gì.
Sau khi tách khỏi đoàn thương nhân, anh nhìn trái nhìn phải, và nhìn thấy hai ngôi nhà tranh. Dường như không có ai bên trong, trời mưa to như thế này, chi bằng vào nhà trú một chút. Chờ ngày mai mưa tạnh rồi lại tiếp tục đi cũng được. Anh hai tay ôm đầu bước vào nhà. Nhưng khi vào nhà lại phát hiện ra trong nhà có người. Hơn nữa còn là một người phụ nữ, nên anh cảm thấy hơi ái ngại.
Khi người phụ nữ nhìn thấy có người đi vào, bà ấy vội hỏi: “Cậu là ai?”
Trương Thất gãi đầu và nói rằng anh là khách đi đường, vì mưa to lại tình cờ nhìn thấy hai ngôi nhà ở đây, tưởng không có ai nên muốn vào trú mưa, nhưng không ngờ lại có người.
Vừa nói, anh vừa nhìn quanh nhà, ngôi nhà chỉ có một cửa sổ nhỏ ở đầu hồi, lại còn rất nhỏ. Trong nhà chỉ có một cái bàn và một cái tủ hỏng. Có vẻ như không có người cư trú ở đây. Anh tự nhủ: Phải chăng người phụ nữ này cũng vào đây trú mưa? Làm sao một người phụ nữ lại đi đường một mình giữa đêm khuya thế này? Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, người ta phụ nữ một một thân một mình, ngoài trời vẫn còn mưa to, cô nam quả phụ ở chung phòng, thì sẽ rất bất tiện.
Nghĩ đến đó anh quyết định sẽ ra khỏi ngôi nhà. Nhưng khi thấy anh muốn rời đi, người phụ nữ vội ngăn anh lại, mắt còn rưng rưng muốn khóc và nói: “Bây giờ đã muộn, cậu có thể đi đâu?”
Hoá ra đó là một góa phụ! Thấy Trương Thất vẻ hoài nghi, người phụ nữ liền nói rằng bà ấy sẽ đi chuẩn bị đồ ăn và mời anh ngồi xuống. Trương Thất vội vàng cảm tạ người phụ nữ, sau đó người phụ nữ mở cửa đi ra ngoài.
Khi cô ấy cúi xuống, Trương Thất nhìn thấy đôi giày của bà ấy lộ ra. Trên giày có khắc chữ, ban đầu anh không để ý, nhưng đến khi người phụ nữ đi ra ngoài một lúc. Anh đột ngột đứng dậy, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng. Anh chợt nhớ ra rằng mình đã nhìn thấy dòng chữ được thêu trên đôi giày của người phụ nữ đó. Dù không đọc được không biết là chữ gì, nhưng anh nhớ là anh đã thấy qua chữ này. Đó là khi anh bị trói và đánh đập bởi hai người đàn ông vào năm trước, anh đã nhìn thấy dòng chữ trên đôi giày trên chân của họ. Nó giống hoàn toàn với dòng chữ trên giày của người phụ nữ này. Lúc đó bên ngoài có một người phụ nữ, phải chăng là người phụ nữ này?
Hồi đó, người phụ nữ kia ở ngoài nhà anh ho nhẹ và nói mấy lời. Anh có nhớ lại và thấy giống như giọng của người phụ nữ này.
Ôi chao! Nghĩ đến đây anh vội vã ra cửa, phát hiện ra cánh cửa đã bị đóng lại. Cửa sổ nhỏ trong nhà không dễ lọt qua. Đầu hồi bên kia kết nối với một ngôi nhà khác, không thể trốn thoát qua đó được.
Anh lại nhìn lên mái nhà phía trên phủ cỏ tranh. Anh không do dự nữa, cầm một cây gậy trong tay, chọc thủng mái nhà và mưa lập tức đổ ập xuống. Sau khi xếp bàn và tủ, anh trèo lên xà nhà và chui qua lỗ trên mái nhà.
Lúc này trời không tối lắm, nhưng trời nhiều mây và có mưa. Trong tầm nhìn mờ ảo, anh thấy hai người đàn ông to lớn đang tiến lại gần. Trong khi người phụ nữ ở bên ngoài thì thầm nói với hai người kia điều gì đó.
Trương Thất nhảy ra khỏi căn nhà rồi lao vào khu rừng gần đó. Anh chạy điên cuồng một quãng đường dài mới dừng lại, anh khuỵu gối hít thở một lát, rồi quyết định sẽ không dừng lại mà đi xuyên đêm để đến Tương Châu. Đêm tạnh mưa, anh chạy cả đêm đến Tương Châu.
Đến Lý Gia Trang
Sau khi hỏi được Lý Gia Trang, anh đi thẳng đến đó. Đến trước Lý Gia Trang, anh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì anh cũng tới được đây, không ngờ nhà này giàu có như vậy.
Nhưng một người xa lạ, trông nghèo khổ, lại nói muốn gặp Lý Thành, nói rằng muốn gặp Lý viên ngoại là gặp được sao?
Gia nhân thấy anh rất khốn khổ nên đuổi anh đi. Anh nhanh chóng nói tên của Lý Minh. Lúc đầu mọi người rất ngạc nhiên, sau đó lại trói anh lại, khiến anh ấy cảm thấy khó hiểu và sợ hãi. Những người này có cùng nhóm với người phụ nữ đó không? Phải chăng anh đã tự mình chui đầu vào rọ?
Nhưng ngày đó Lý Minh nói rõ ràng tên Lý Thành, bản thân anh cũng đã dò hỏi rất kỹ, đây là nhà của Lý Thành, làm sao có thể nhầm được?
Sau đó họ đưa anh đến một căn phòng. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường. Có vẻ như ông ấy đang bị ốm nặng, trông sắc mặt rất tệ. Nghe gia nhân nói xong, người này chật vật ngồi dậy, không ngừng nhìn Trương Thất, dường như khuôn mặt ông hiện lên một vẻ kinh ngạc: “Cậu đang tìm ta sao? Làm sao mà cậu lại gặp được Lý Minh.”
Thấy Trương Thất không nói gì, người đàn ông đó mới cho anh biết ông là Lý Thành.
Trương Thất không còn giấu giếm gì nữa, anh đem hết câu chuyện gặp gỡ Lý Minh và việc Lý Minh nhờ anh giữ chiếc hộp kể lại cho Lý Thành nghe.
Lý Thành nghe xong thì bật khóc và lẩm bẩm một mình. Ông nói rằng không thấy Lý Minh quay về, nghĩ rằng anh ấy đã xảy ra chuyện trên đường. Trong lúc im lặng Trương Thất cởi áo ra, lấy tấm vải có dòng chữ ra và giao lại đầy đủ tiền cho Lý Thành.
Lý Thành rất ngạc nhiên. Không phải Lý Minh nói bạc có thể tùy ý sử dụng sao?
Trương Thất nói: “Tôi đã trả lại mọi thứ, giờ tôi phải trở về Tuấn Châu. Những thứ này có vẻ nguy hiểm. Có người đang tìm kiếm nó, còn mang đến rắc rối cho tôi. Các người cũng phải cẩn thận đấy.”
Anh nói xong định rời đi, nhưng Lý Thành đã ngăn anh lại, hỏi điều anh nói là có ý gì. Thế là anh đem chuyện bị đe dọa, và chuyện suýt bị bắt trên đường kể lại hết cho Lý Thành nghe.
Lý Thành càng nghe, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, cho đến khi nghe anh nói có một người phụ nữ, thì Lý Thành ho dữ dội và trông vô cùng đau đớn. Người hầu ở bên cạnh nhanh chóng vỗ vỗ vào lưng ông. Lúc đó, Trương Thất nhìn thấy dòng chữ trên đôi giày mà người này đang đi, anh hét lên và bật người dậy.
Lý Thành hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra. Anh nói về dòng chữ trên đôi giày. Bất cứ ai đe dọa anh ta, cho dù đó là phụ nữ hay hai người đàn ông to lớn kia, đều có chữ trên đôi giày. Và những dòng chữ trên giày của người đứng bên cạnh Lý Thành giống hệt với dòng chữ trên giày của những người đó.
Lý Thành nằm trên giường, người bên cạnh nói: “Năm đó, đại phu nhân bảo Tiểu Nguyệt đưa công tử đi. Không mấy người biết được chuyện này. Nhị phu phân mặc dù mới xuất giá được năm năm, nhưng bà biết được chuyện này. Việc lão gia bảo Lý Minh đi tìm họ, chắc chẵn là nhị phu nhân biết được. Cho nên, chuyện anh bạn này bị đột kích giữa đường không có gì là lạ cả”.
Trương Thất ở bên nghe thấy mà bối rối. Lý Thành lệnh cho người kia lui xuống và nói với những người xung quanh:
“Tiểu Nguyệt bị câm điếc, nhưng cô ấy trung thành nhất với phu nhân. Ta không biết cô ấy đã đưa con trai ta đi đâu. Giờ ta muốn tìm nhưng không được, có lẽ đây là số mệnh của ta!”
Lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào. Một lúc sau có người đưa vào hai người nam một người nữ đang bị trói. Trương Thất nhìn ra, thì ra họ chính là hai người đàn ông đã đánh đập anh và người phụ nữ anh gặp trên đường.
Người phụ nữ hét lên một cách cuồng loạn: “Lão gia, phu nhân vì tức giận mà đưa con trai của ông đi, đến nay đã mười chín năm rồi, tuy thiếp vẫn chưa thể sinh cho ông một đứa con, nhưng có thể trông coi gia sản cho lão gia. Tại sao lão gia muốn tìm kiếm đứa trẻ chứ? Lão gia có thể tìm thấy nó chỉ với hai mảnh vải có chữ trên đó không? Nếu không, Lý Minh đã không bị chết!”
Lý Thành tức giận run rẩy xua tay bảo người hầu đưa người phụ nữ và hai người đàn ông kia ra ngoài.
Kết cục bất ngờ
Lý Thành muốn cảm ơn Trương Thất, ông định cho anh rất nhiều tiền, vì anh đã giữ lời hứa. Nhưng Trương Thất xua tay biểu thị không cần. Lúc đó anh nhìn chằm chằm vào tấm vải trên tay Lý Thành. Trước đó anh không bao giờ mở tấm vải khi nó ở trong hộp. Khi mang nó đến đây, anh cũng vội vàng cho nó vào cái áo cũ và quấn quanh người, chứ không mở ra xem. Lúc này tận mắt xem nó thật kỹ, anh mới thấy nó thật quen thuộc. Anh bất giác tự nói với chính mình: “Miếng vải này hình như mình cũng có!”
Nghe anh nói, Lý Thành và những người xung quanh nhìn nhau tỏ vẻ sửng sốt với điều anh vừa nói. Sau đó, anh đem chuyện thời thơ ấu của mình kể lại tường tận cho họ nghe. Lý Thành và những người xung quanh càng nghe càng thêm sửng sốt. Để chứng minh những lời anh nói, Lý Thành lập tức phái người đến nhà Trương Thất ở Tuấn Châu, tìm chỗ cất miếng vải mà anh nói, đây là một mảnh vải bị rách ở giữa, sau đó mang về và ghép nó cùng với miếng vải trong hộp, quả nhiên vừa khớp nhau. Lý Thành đột nhiên ngất xỉu. Sau khi tỉnh dậy, ông ôm lấy Trương Thất và không ngừng khóc.
19 năm trước, phu nhân của ông vì xảy ra mâu thuẫn với ông, nên đã dẫn theo người con trai mới sinh chạy trốn khỏi nhà với một người giúp việc khiếm thính. Cô hầu gái nhỏ được phu nhân mang theo khi xuất giá rất tôn trọng bà, chủ nhân bảo làm điều gì cô đều làm theo. Từ đó về sau, phu nhân và đứa con biến mất không thấy tung tích gì, cũng không rõ sống chết ra sao.
Khi Lý Thành bị ốm nặng, ông cảm thấy như thời gian của mình không còn nhiều, ông đã cử người đi tìm. Nhưng không ngờ nhị phu nhân lo lắng sau khi tìm thấy đứa trẻ, thì bà sẽ bị mất quyền hành tiếp quản gia sản. Vì thế bà không ngần ngại đích thân đem người đi chặn đường Lý Minh.
Trương Thất cũng hiểu rằng, người phụ nữ khiếm thính mang theo anh năm đó không phải là mẹ ruột của anh, mà là người hầu gái của mẫu thân anh, và anh chính là con trai của viên ngoại Lý Thành. Trên đường đi, anh gặp nhị phu nhân, bà ấy cùng tay chân đã muốn chặn anh trên đường. Nhưng vì anh đi cùng các doanh nhân, nên họ không có cơ hội ra tay. Trời mưa to, họ vào căn nhà tồi tàn để trú mưa.
Hai người đàn ông to lớn kia vẫn theo dõi anh, sau khi các thương gia rời đi chỗ khác, anh vào ngôi nhà tồi tàn để trú mưa. Nhị phu nhân vì để giữ chân anh, nên đã cố tình nói rằng bà là một góa phụ để lừa anh, để đợi hai người to lớn kia tới sẽ hạ thủ. Nhưng bà không ngờ dòng chữ trên đôi giày bị lộ ra ngoài, và để Trương Thất trốn thoát.
Trương Thất bị thất lạc cha mẹ từ nhỏ, lớn lên trong sự bao bọc của dân làng, tuy không được học hành tử tế, nhưng anh vẫn sống lương thiện, thật thà, không tham lam. Anh là một người coi trọng lời hứa, không màng hiểm nguy để giữ lời hứa. Và chính nhờ sự lương thiện của anh đã giúp anh tìm được cha mẹ, những người thân sinh ra anh, sau 18 năm sống khổ cực.
Mạnh Tử nói: “Thành giả, thiên chi đạo dã; tư thành giả, nhân chi đạo dã.” (Thành tín là đạo của trời; dùng tư tưởng để làm việc thành tín là đạo làm người.) Người xưa coi trọng chữ tín hơn bạc vàng, dám đem sinh mệnh mình để bảo vệ người tín nghĩa.
Lam Sơn
Theo Chayufanhou
Nguồn: NTD Việt Nam
Mời quý độc giả ghé thăm trang NTD Việt Nam để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!