Vào những năm Thiên Thánh (1023 – 1032), vua Nhân Tông triều Tống, ở Tuấn Châu (nay thuộc Hà Nam, Trung Quốc), có một chàng trai nghèo khổ, anh lớn lên nhờ sự bao bọc của người dân trong làng. Trải qua một loạt sự kiện bất ngờ đầy kịch tính, cuối cùng anh đã tìm lại được gia đình.
Chàng trai không rõ lai lịch
Chàng trai tên là Trương Thất. Năm đó một người phụ nữ lưu lạc tới đây và mang theo cậu. Người phụ nữ này bị câm điếc, thân đầy bệnh nặng. Cô không nói được, lại còn mang theo một cậu bé yếu ớt như cậu.
Sau đó người phụ nữ chết ở thôn Trương Đê, để lại cậu một mình trên cõi đời. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, người phụ nữ lấy ra một mảnh vải trên người. Miếng vải này dường như được xé ra từ quần áo cũ của một đứa trẻ, trên vải thêu bảy chú lợn con.
Tuy nhiên, vì không nói được nên cô cũng không để lại một lời nào mà cứ thế nhắm mắt ra đi. Người dân trong làng xem tấm vải này, rồi dựa theo cung hoàng đạo của con lợn, thì tính ra cậu đã được 7 tuổi.
Vì không ai biết người phụ nữ này và tên của cậu bé là gì, nên lấy tên của làng là Trương đặt họ cho cậu. Lấy chữ Thất, trong từ Thất Trư, tức là 7 con lơn thêu trên vải, để đặt tên cho cậu. Dần dần, người ta gọi cậu là Trương Thất.
Trương Thất chưa bao giờ được nghe một lời nói nào của người phụ nữ đó, và chỉ biết rằng bà ấy rất tốt với cậu. Có lẽ người phụ nữ đó là mẹ của cậu.
Một cậu bé mới bảy tuổi, lưu lạc đến một ngôi làng xa lạ, tứ cố vô thân, nếu không ai giúp đỡ thì chắc cậu ấy đã chết đói từ lâu rồi. May mắn thay, những dân làng tốt bụng đã dọn dẹp một cái sân hoang đổ nát, và dựng một ngôi nhà đơn sơ làm nơi ở cho cậu. Trương Thất lớn lên trong sự giúp đỡ đùm bọc của dân làng nên cậu rất tôn trọng họ. Tử nhỏ, cậu luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người và dân làng cũng rất yêu mến cậu.
Từ năm mười bốn tuổi, cậu bắt đầu đi theo người trong làng làm khuân vác và từ đó theo nghề này kiếm sống. Lên năm 18 tuổi thì anh đã làm nghề này được 4 năm. Trước đây người làm khuân vác không chỉ khuân vác đồ không thôi, mà việc gì họ cũng làm. Bất cứ việc gì cần sức lực mà gia chủ không muốn làm, đều có thể thuê những người này.
Trương Thất làm khuân vác được bốn năm, anh đã có một cơ thể rất khỏe mạnh. Một hôm, anh giúp một nhà viên ngoại họ Trịnh vác củi. Vào giữa mùa đông, nhà viên ngoại họ Trịnh cần rất nhiều củi, Trịnh viên ngoại chỉ thích Trương Thất, vì anh không những khoẻ mạnh mà còn làm việc chăm chỉ.
Sau khi làm xong, Trịnh viên ngoại còn ưu ái đưa cho Trương Thất thêm mười xu. Trương Thất rất cảm động, vì một xu có thể mua một bát rượu, ba bốn xu có thể mua một bát thịt. Vậy mà Trịnh viên ngoại cho anh luôn 10 xu, anh có thể không cảm động sao?
Mặc dù Trịnh viên ngoại ưu ái cho anh 10 xu, nhưng anh biết rằng, mình không thể một mình chiếm hết. Anh thường không làm việc một mình. Ví như lần này Trương Thất làm việc cùng một ông già ở cùng làng tên là Trương Trụ. Vì ông đã già nên những người khác đều không muốn làm việc với ông. Chỉ có Trương Thất sẵn sàng đưa ông đi làm việc cùng.
Lý do rất đơn giản, Trương Thất bắt đầu đi làm khi anh mới 14 tuổi, hồi đó anh rất ốm yếu, không ai muốn đưa anh đi làm cùng, nhưng Trương Trụ không chê anh, vì muốn anh có miếng ăn nên ông luôn đưa anh đi theo. Bây giờ ông già yếu rồi, làm sao anh có thể bỏ mặc ông được. Mặc dù từ nhỏ không được học hành tử tế nhưng anh hiểu rõ đạo lý nhân quả báo ứng.
Gặp người kỳ lạ
Làm việc xong anh cùng Trương Trụ đi về, trên đường có rất nhiều hàng ăn. Anh mua bánh kếp và gà xé, rồi hai người cùng nhau vào trong một con hẻm ngồi ăn. Khi cả hai đang ăn ngon lành thì một người từ ngoài hẻm chạy thẳng vào, trên người mang theo một cái bọc lớn. Khi nhìn thấy Trương Thất và Trương Trụ đang ngồi ăn trong hẻm, người này liền lao tới giật lấy chiếc bánh rồi nhét vào miệng. Nhưng anh ta vội vàng quá nên bị sặc mà phải nhổ ra rồi nằm thở trên đất.
Trương Thất và Trương Trụ chỉ biết nhìn nhau. Có vẻ như người này đang rất đói, nên mới giật đồ ăn như thế. Nhưng nhìn quần áo của người này không có vẻ nghèo khổ, chất liệu cũng rất tốt, trông không giống kiểu người khốn khó. Nhưng tại sao anh ta lại phải giật đồ ăn như thê?
Trương Thất cầm chiếc bánh kếp trong tay rồi đút cho anh ta ăn. Sau khi cắn một vài miếng, người này giật hẳn chiếc bánh rồi ăn ngốn ngấu. Thấy thế Trương Thất bảo rằng: “Tiên sinh đừng vội, cứ từ từ mà ăn, vẫn còn gà xé, anh có thể ăn cùng.”
Trương Thất không hề tức giận người này, anh ấy chắc phải đói lắm mới giật đồ ăn như thế. Bản thân anh ấy cũng trải qua cảnh đói ăn nên rất thấu hiểu.
Trông bộ dạng ăn uống nghiến ngấu, Trương Thất thấy người này dẫu đưa cho nhiều thức ăn nữa vẫn ăn tiếp, nhưng anh không dám mua thêm nữa, không phải là anh keo kiệt đâu, mà vì anh sợ rằng người này đang đói mà đột nhiên ăn quá nhiều thì rất nguy hiểm.
Ăn xong rồi người này nói: “Cảm ơn người anh em vì bữa ăn, sau này nhất định sẽ báo đáp.”
Nói xong rồi anh ta đứng dậy và định rời đi. Nhưng không ngờ, khi vừa đứng dậy thì anh ta liền ngã xuống rồi nằm bất tỉnh. Trương Thất và Trương Trụ sợ đến mức không biết phải làm sao. Sau đó, Trương Trụ bảo rằng, người này bị đói lâu quá rồi, giờ ăn nhiều quá nên bị ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khoẻ lại.
Trương Thất gật đầu đồng ý. Nhưng giờ đang là giữa mùa đông, nếu anh ta ngất xỉu quá lâu, thì sẽ chết cóng trên đường. Nghĩ vậy nên anh quyết định đưa người này trở về nhà mình, đợi người này tỉnh dậy rồi sau đó tính tiếp.
Ngôi nhà của Trương Thất ở chỗ cái sân hỏng, được dân làng dựng cho khi anh còn nhỏ. Nhà chỉ có 2 gian, cũng không có đồ đạc gì. Sau khi đặt người này lên giường, anh lại quay người đi phụ giúp hai cụ già trong làng gánh nước. Lấy nước xong rồi quay lại thì thấy người này đã thức dậy, đang ngồi trên giường ôm bọc đồ với vẻ mặt bần thần.
Trương Thất gãi đầu nói: “Thời tiết quá lạnh, anh lại ngất xỉu. Tôi sợ anh chết cóng nên đã cõng anh về.”
Người này nhìn Trương Thất một lúc rồi gật đầu và hỏi: “Anh có mở bọc đồ ra xem không?”
Trương Thất lắc đầu lia lịa: “Bọc đồ không phải của tôi thì làm sao có thể động đến được?”
Người này từ từ mở bọc đồ ra, bên trong có một chiếc hộp có mảnh vải viết chữ. Nhưng Trương Thất không biết chữ, nên không biết những chữ đó là gì.
Ngoài ra trong cái bọc còn có bạc. Trương Thất lớn như vậy rồi, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như thế, anh chỉ từng được thấy qua tiền đồng thôi. Vừa hiếu kỳ, nhưng anh cũng thấy khó hiểu một điều, tại sao người này có tiền trong túi như thế mà mà vẫn để bị đói? Anh ta không thể dùng số tiền đó để mua thức ăn sao?
Người này dường như đã đoán được Trương Thất đang nghĩ gì. Anh ta cười gượng gạo và nói:
“Cảm ơn người anh em đã cứu mạng ta, nhưng ta phải rời đi. Cái hộp này để lại chỗ anh, đến cuối năm ta sẽ đến lấy. Anh có thể dùng số bạc trong hộp, nhưng đừng làm mất tấm vải có dòng chữ ở bên trong.”
Trương Thất kinh ngạc nhìn người này, trong lòng nghĩ, nhiều tiền như vậy để cho mình cũng chẳng để làm gì.
Người kia thở dài, rồi cho biết tên của anh ấy là Lý Minh, muốn gửi chiếc hộp này đến một người tên là Lý Thành ở Lý Gia Trang ở Tương Châu. Nhưng vì một số lý do khiến anh ấy không thể mang theo chiếc hộp bên mình, nên trước mắt anh ấy chỉ có thể cất nó ở chỗ Trương Thất. Nếu qua năm sau anh ấy vẫn chưa đến nhận lại chiếc hộp, thì cả tiền bạc và tấm vải có ghi chữ ở trên, tất cả đều thuộc về sở hữu của Trương Thất.
Lý Minh nói xong bèn dùng bọc đồ bọc một viên gạch lại, mang lên lưng rồi đi ra ngoài. Anh làm vậy để không ai biết rằng anh ta đã cất chiếc hộp ở đây. Nếu không thì sẽ rất rắc rối.
Sau khi Lý Minh mang theo cái bọc rời đi. Trương Thất ở lại với vẻ mặt ngơ ngác. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh đặt chiếc hộp cẩn thận ở trên xà nhà. Trong nhà không có chỗ nào để cất giữ đồ đạc, nếu nó bị đánh cắp nó đi thì thật không hay. Cái này là người ta giao phó cho anh, anh phải cất giữ cẩn thận. Nhưng Trương Thất không biết rằng anh đang vì đều này mà gặp phải rắc rối lớn.
Vụ trộm kỳ lạ
Nhiều ngày sau đó, Trương Thất vẫn tiếp tục cuộc sống với nghề khuân vác. Còn số bạc trong hộp thì anh không hề động đến một chút nào. Bởi vì với anh, lý do rất đơn giản, đó là tiền của người khác, chứ không phải của anh. Người khác tin tưởng anh mà giao phó, anh không thể coi đó là đồ của bản thân được.
Một hôm đi làm về, anh phát hiện ra nhà cửa lộn xộn, dường như nhà anh bị trộm đột nhập. Anh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà. May mắn thay, vì từ dưới nhìn lên không thấy được cái hộp ở mặt trên nên không bị đánh cắp.
Nhưng tên trộm nào lại vào nhà anh ta ăn trộm chứ? Cái nhà nát bươm của anh thậm chí còn không có cửa tử tế, chỉ có một hàng rào bằng gỗ, nếu muốn có thể vào. Nhưng cũng chính vì trong nhà chẳng có đồ gì giá trị cả, thì kẻ trộm phí sức vào nhà để làm gì?
Nhưng tình cảnh trước mắt cho thấy, quả thật là có trộm đột nhập vào nhà anh, còn lật úp cả giường ngủ lên, mọi thứ đều bị rối tung lên. Anh thở dài: “Đúng là một tên trộm ngốc nghếch!”
Sau đó anh thu dọn đồ đạc, rồi nhóm lửa nấu một nồi cháo cho bữa tối. Khi anh ấy đang nấu cháo thì có có người đến tìm anh. Người đó là Trương Nghiêu, con trai của cụ Trương Trụ. Anh ta bằng tuổi Trương Thất. Trương Nghiêu nghiện đánh bạc, không chịu làm ăn, khiến Trương Trụ tức giận nhưng chỉ biết bất lực.
Trương Thất nhanh chóng chào hỏi anh ta, Trương Nghiêu nhìn anh ta vẻ bí ẩn và hỏi: “Anh đắc tội với ai sao?”
Trương Thất ngơ ngác lắc đầu. Hóa ra buổi chiều Trương Nghiêu nhìn thấy hai người vào nhà Trương Thất, trông họ rất hung dữ đáng sợ.
“Nghĩ kỹ đi, trong nhà có thứ gì khiến kẻ ác chú ý không?”
Nghe Trương Nghiêu nói, anh ta nghĩ ngay đến chiếc hộp. Nhưng anh ấy không nói ra. Bởi vì chiếc hộp đó là người khác giao phó cho anh, lúc đưa cho anh, người đó đã nhiều lần dăn dò anh ấy phải giữ bí mật. Làm sao anh có thể nói ra một cách tùy tiện được.
Trương Nghiêu là một thanh niên lười nhác, tuy sinh ra trong một gia đình nghèo khó nhưng không chịu làm lụng kiếm sống. Nếu Trương Thất cho anh ta biết có bạc trong hộp thì e rằng anh ấy sẽ để ý. Vậy nên Trương Thất vẫn lắc đầu, Trương Nghiêu trông vẻ thất vọng muốn nói thêm, nhưng vừa hay lúc đó cháo trong nồi trào ra, Trương Thất nhân đó phớt lờ anh ta.
Trương Nghiêu chỉ biết bỏ đi trong tức giận. Sau khi Trương Nghiêu rời đi, Trương Thất vừa ăn vừa nghĩ ngợi: Trương Nghiêu thường không hay lui tới nhà mình, thế mà khi nhà mình bị trộm vào, anh ta lại đột nhiên tới, lại còn nói những lời dò la. Phải chăng anh ta biết được điều gì! Nhưng suy đi nghĩ lại hồi lâu, anh cũng không nghĩ ra được lý do tại sao.
Ngày mai anh ấy phải dậy sớm làm việc, nên sau khi ăn xong thì đi ngủ sớm. Trước khi ngủ anh nằm trên giường tự nói trong lòng: Miễn là chiếc hộp mà người kia giao phó cho anh không bị thất lạc, thì có bao nhiêu tên trộm vào nhà cũng không quan trọng.
Trạm trán những kẻ lạ hung dữ
Nhưng đến nửa đêm anh chợt thấy mình không ổn, mở mắt ra thì thấy đèn lúc anh đi ngủ đã thổi tắt rồi lại thắp sáng lại. Anh muốn ngoảnh người lại, nhưng bị hai người đàn ông to lớn giữ chặt. Khi anh tỉnh dậy, hai người đàn ông to lớn đã trói anh bằng dây thừng. Anh không hề biết họ là ai, và cũng không biết những người này muốn làm gì, vì bình thường anh không đắc tội với ai cả.
Hai người to lớn hung dữ kia trói anh thật chặt rồi bắt đầu chất vấn anh: “Hôm trước có người đưa cho ngươi cái gì?”
Trương Thất thậm chí không nghĩ đến điều đó, sau đó lắc đầu và nói không có.
Người đàn ông to lớn vung tay ra rồi tát vào mặt anh một cái, cái tát mạnh đến mức một lát sau anh vẫn nghe văng vẳng bên tai.
Một người tiếp tục uy hiếp anh: “Giao nó ra đây, bọn ra sẽ đưa tiền cho ngươi, nếu ngươi không giao nó ra, thì đêm nay người gặp xui rồi.”
Cuối cùng Trương Thất cũng hiểu ra, tại sao sau khi giao chiếc hộp cho anh, Lý Minh lại dặn dò anh kỹ lưỡng như vậy,
Dù có người muốn lấy chiếc hộp, anh cũng sẽ không giao nó ra, thậm chí không thừa nhận. Vì anh đã nhận lời giữ giúp người ta rồi thì anh nhất định sẽ giữ lời hứa. Cho nên anh vẫn lắc đầu, tỏ vẻ không biết gì và nói rằng anh không biết họ đang nói đến cái gì.
Hai người đàn ông to lớn trở nên tức giận, kéo anh ta xuống đất và bắt đầu đánh anh ta. Anh vô cùng đau đớn, nhưng vẫn gồng mình lên nghiến răng chịu đựng. Trong khi đang nằm dưới mặt đất thì anh thấy được đôi giày của hai người kia rất lạ, có chữ thêu trên đó, nhưng anh không biết đọc nên không biết chữ là gì.
Anh ấy đang nghiến răng cố chịu đựng thì đột nhiên một giọng nữ từ bên ngoài vọng vào: “Dừng lại, nếu đánh tiếp hắn ta sẽ chết mất!”
Đang rất đau đớn nhưng anh cũng rất ngạc nhiên, hóa ra tối nay không phải chỉ có hai người to lớn kia đến nhà anh mà còn có một người phụ nữ khác. Chỉ là người phụ nữ không xuất hiện mà trốn ở bên ngoài.
Sau khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ hai người to lớn kia liền ngừng đánh đập anh. Trương Thất nằm trên thở hổn hển trên mặt đất.
Một người tiếp tục đe dọa anh: “Ta nói lại lần nữa, ngươi giao nộp đồ ra bọn ta sẽ cho ngươi tiền, nếu không giao thì đừng nghĩ sau này được sống yên ổn.”
Trương Thất tỏ vẻ bất lực nói với họ:
“Hai vị hảo hán, tại hạ thực sự không biết hai vị đang nói về cái gì. Mấy hôm trước, tôi có cho thức ăn cho một người mang một bọc đồ trên lưng, nhưng sau đó anh ta ra đi với cái bọc trên lưng. Các người muốn tìm đồ thì phải tìm anh ta, chứ các người tìm tôi thì có tác dụng gì?”
“Trong túi hắn ta chỉ có một viên gạch…” – Người kia vừa nói chưa xong, thì người phụ nữ ở bên ngoài ho nhẹ, anh ta nhanh chóng im lặng.
Khi nghe thấy điều này Trương Thất mới chột dạ, nghĩ trong lòng: Người này nói rằng trong cái bọc của Lý Minh là gạch, có nghĩa là họ đã lục soát hành lý của anh ta. Chẳng lẽ Lý Minh đã bị những người này bắt được? Thế nên họ mới tìm tới đây sao? Rốt cuộc cái thứ ở trong hộp kia quan trọng như thế nào? Tại sao những người này lại săn lùng nó như thế?
Người phụ nữ bên ngoài lại ho nhẹ, hai người to lớn kia miễn cưỡng bước ra khỏi nhà. Trương Thất chật vật đứng dậy, dùng dao trong nhà cắt đứt dây trói. Toàn thân đau đớn ê ẩm, nhưng anh chỉ biết ngồi đờ đẫn. Có vẻ như giúp đỡ Lý Minh mà anh đã tự chuốc lấy rắc rối cho mình.
Những người kia ban ngày vào nhà anh lục lọi, vào ban đêm lại đánh đập đe dọa anh. Cho thấy họ rất coi trọng chiếc hộp kia.
Nhưng anh không hối hận vì đã giúp đỡ Lý Minh. Anh tin rằng bất kể ai thấy Lý Minh như vậy, đều sẽ ra tay giúp đỡ. Trong trái tim anh cho rằng, thiện lương là bản chất của con người.
Đối với những rắc rối, chỉ cần anh không nói ra thì họ không cách nào tìm thấy cái hộp đó, rồi tự nhiên họ sẽ dần dần từ bỏ.
Những kẻ lạ mặt lại xuất hiện
Sáng hôm sau, anh vẫn cùng ông già Trương Trụ ra ngoài làm việc. Suốt đường đi Trương Trụ luôn miệng mắng đứa con trai Trương Nghiêu của ông làm việc xấu xa, giao lưu với kẻ xấu. Mấy ngày đó anh ta đã kết giao với hai người lạ không biết từ đâu đến, cả ngày cứ nói chuyện bí mật, không biết là đang làm việc gì xấu xa.
Trương Thất không nói gì. Có vẻ như ngày hôm qua Trương Nghiêu đến nhà anh là để thăm dò. Có lẽ khi hai người to lớn kia đang đánh anh, thì Trương Nghiêu và người phụ nữ bí ẩn kia đang theo dõi từ bên ngoài. Tên Trương Nghiêu này, người ta mà cho 5 xu thì hắn ta sẽ làm cho người ta bất cứ điều gì.
Trương Nghiêu và những người kia lại xuất hiện lại ở nhà của Trương Thất: “Có vẻ như anh ta nói thật. Nếu như anh ta có cái hộp đó, mà trong hộp lại có bạc, thì anh còn phải ngày ngày vất vả đi làm việc làm gì chứ? Số tiền đó đủ để anh ta sống sung sướng trong mấy năm.”
Sau khi nghe Trương Nghiêu nói, hai người đàn ông to lớn chậm rãi gật đầu, một người mang khăn trắng che mặt lại. Người phụ nữ chế nhạo Trương Thất: “Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều giống như ngươi sao?”
Trương Nghiêu bị chế giễu nhưng chẳng hề xấu hổ mà chỉ cười thôi.
Xem ra nhà của Trương Thất bị người ta lục soát rồi. Nếu có chiếc hộp đó trong nhà, chắc chắn họ đã tìm thấy nó rồi. Nó không có ở trong nhà chẳng lẽ ở bên ngoài? Chỉ cần chôn nó ở một nơi nào đó, thì họ không thể tìm thấy. Vấn đề mấu chốt là họ không thể chứng minh rằng chiếc hộp đó nằm trong nhà của Trương Thất. Nhưng họ không muốn bỏ cuộc.
“Các ngươi cứ theo dõi hắn, ta phải trở về Tương Châu. Nếu như Lý Minh thực sự để đồ lại ở chỗ anh ta thì sớm muộn sẽ có người đến lấy. Nếu không có người đến lấy, thì hắn giữ được cả đời sao? Sớm muộn sẽ có người tới lấy thôi.”
Người phụ nữ nói xong liền đi ra ngoài, hai người to lớn kia cùng Trương Nghiêu trở về nhà Trương Nghiêu.
Trương Thất không biết những chuyện xảy ra ở nhà. Sau khi anh và ông già Trương Trụ làm việc xong, họ lại về nhà. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi qua.
(Còn tiếp)
Lam Sơn
Theo chayufanhou
Nguồn: NTD Việt Nam
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!