Cuộc sống vốn là một trường lựa chọn, lựa chọn đúng sai, lựa chọn thiện ác cho riêng mình. Và đương nhiên một niệm thiện ác khác nhau, thiên đường địa ngục cũng lại khác nhau…
Đôi khi đối diện với đại nạn, con người ta có thể nhờ một niệm thiện lương mà thay đổi vận mệnh, đôi khi đối diện với phúc phận lại vì một niệm bất lương mà đánh đổ cả cơ đồ…
Dưới đây là hai câu chuyện cổ Phật gia ngõ hầu phần nào giúp chúng ta có cái nhìn mới hơn về giá trị của lòng thiện lương:
Tơ nhện nơi địa ngục
Trước đây có một người thập ác bất xá – việc ác nào cũng có thể làm. Một hôm nọ, anh ta đang đi trên đường, đột nhiên thấy một con nhện đang bò trên đất, xém chút nữa là bị anh ta đạp chết. Tuy nhiên lúc này anh ta lại khởi tâm từ bi, anh ta nghĩ: “Con nhện chỉ là một sinh vật nhỏ bé, sao mình phải đạp chết nó làm gì?”. Nghĩ vậy nên anh ta đã tránh sang một bên, lưu lại mạng sống cho nó.
Vì là làm ác quá nhiều, tội lỗi chồng chất nên sau khi anh ta chết, bị đày xuống địa ngục Vô Gián, phải chịu muôn vàn đau đớn. Một hôm khi đang phải chịu đọa đày, anh ta nhìn thấy một sợi tơ nhện to như cây châm màu bạc lấp lánh bay từ trên không trung lướt xuống. Anh ta như người chết đuối với được bè phao, bèn dùng hết sức mình bám vào sợi tơ để leo lên, những mong thoát khỏi địa ngục Vô Gián thống khổ này càng nhanh càng tốt!
Khi leo lên được một đoạn, anh ta quay đầu nhìn lại, thấy có nhiều người cũng đang leo lên phía sau anh ta. Thấy vậy trong đầu anh ta nghĩ: “Nhiều người cũng muốn lên như vậy, sợi tơ bé thế này làm sao có thể chịu được, nhỡ sợi tơ bị đứt thì chẳng phải mình sẽ không còn cơ hội để rời khỏi nơi này hay sao?”.
Nghĩ vậy nên anh ta dùng chân đạp hết những người phía dưới xuống. Bởi vì anh ta dùng lực đạp rất mạnh, nên đã làm sợi tơ bị đứt, kết quả anh ta cũng bị rơi xuống dưới, một lần nữa lại phải chịu cảnh thống khổ nơi địa ngục Vô Gián.
Một niệm thiện giúp anh ta cơ hội thoát khổ, một niệm ác lại khiến anh ta chịu cảnh đọa đày. Quả là một niệm thiện ác, thiên đàng địa ngục muôn phần khác biệt.
Truyền thuyết sư tử mắt đỏ
Trước đây, ở một ngôi làng nọ, khi mà đạo đức của người dân đã trở nên vô cùng xấu xa và bại hoại. Tất cả mọi người trong làng đã không còn ai tin vào Thần Phật, nhân quả nữa. Vì vậy họ sẵn sàng làm bất cứ việc gì họ muốn để chiếm được lợi ích, kể cả những việc tàn ác nhất.
Thượng Thiên thấy con người đã quá xấu như vậy liền muốn thiêu hủy ngôi làng này. Nhưng Địa Tạng Bồ Tát lúc ấy vì vẫn muốn cứu vớt những người lương thiện còn sót lại ở ngôi làng đó nên đã cho họ một cơ hội nữa.
Vị Bồ Tát liền hạ phàm, hóa thân thành một ông lão ăn mày nghèo khổ, rách rưới. Ông lão đi đến từng nhà gõ cửa để xin ăn, nhưng không ai chịu cho ông thứ gì dù chỉ là một miếng cơm, cũng không có một nhà nào cúng thờ Phật cả.
Ông lão ăn mày đi đến cuối làng thì phát hiện thấy có một bà lão đang sắp lễ, đốt hương cúng thờ Phật. Ông bèn tiến đến trước cửa nhà bà lão để xin ăn. Bà lão thấy vậy nói: “Tôi chỉ còn một bát cơm này, nên sẽ chia cho ông một nửa, một nửa còn lại để bày đồ cúng thờ Phật!”
Địa Tạng Bồ Tát nhận thấy bà lão này rất thành kính với Phật, tâm địa lương thiện nên trước khi đi vào rừng đã chỉ tay vào đôi sư tử bằng đá đặt ở cổng làng và nói: “Khi nào người nhìn thấy đôi mắt sư tử đá kia đỏ lên thì chính là sắp xảy ra lũ lụt lớn rồi. Người hãy chạy thật nhanh lên ngọn núi, bảo đảm người sẽ được bình an!”.
Bà lão nghe thấy vậy vô cùng sửng sốt, ngoảnh lại trong nháy mắt đã không thấy ông lão ăn mày đâu. Bà lập tức đem tin tức mà mình vừa nghe được nói cho tất cả mọi người trong thôn làng biết. Tuy nhiên, vì người trong làng đã không còn ai tin vào Thần Phật, nhân quả nữa, nên kết quả là không một ai tin lời bà lão nói, thậm chí họ còn giễu cợt bà, châm chọc bà. Họ cùng nhau nói rằng: “Mắt của sư tử làm bằng đá, sao có thể biến thành màu đỏ được?”
Một ngày nọ, mấy thanh niên chơi bời lêu lổng trong thôn muốn đùa giỡn và châm chọc bà lão nên đã dùng thuốc nhuộm đỏ rực mắt của con sư tử đá. Bà lão nhìn thấy mắt sư tử đá đã đỏ rực lên liền lo lắng hướng đến mọi người trong thôn mà hô to: “Chạy mau, sắp lụt rồi!”
Mọi người trong thôn chứng kiến cảnh bà lão hớt hải như vậy, ai cũng ôm bụng cười sặc sụa. Bà lão thấy không ai tin lời mình nên một mực kêu to hơn, cuối cùng vẫn không có ai nghe nên bà đành chạy lên núi một mình.
Liền ngay lúc đó, lũ bất ngờ từ đâu tràn đến. Bà lão vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại chỉ thấy nước lớn dâng lên thật nhanh, trong chốc lát toàn bộ ngôi làng đã chìm ngập trong biển nước mênh mông.
Thế gian hết thảy thiện ác đều không thoát ra khỏi sự an bài của Thần Phật, không thoát khỏi vòng tuần hoàn thiện ác tương báo. Con người một khi không tin vào Thần Phật, không còn biết sợ nhân quả, điều gì cũng dám làm thì hậu quả sẽ thật đáng buồn! Thần Phật là từ bi nhưng đạo Trời cũng không thể không có tôn nghiêm.
Theo Secretchina
Minh Vũ biên dịch
Link bài dịch: NTD Việt Nam
- Xem thêm:
- Bất ngờ về nguyên mẫu Tôn Ngộ Không: Là Thần khỉ, yêu quái, hay con người?
- Trí tuệ của các viên quan thời xưa khiến người đời thán phục
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!