Huyền mộc ký (3-04)

Huyền mộc ký
Huyền Mộc Ký

Tác giả: Thoại Bản tiên sinh

[ChanhKien.org]

Bách tính nơi Bình Phùng Sơn cuối cùng đã được bình an, Dao Chân và mọi người tiếp tục căn cứ theo bản đồ do Phong Tiềm vẽ ra tìm đến Lộc Ngô Sơn, nơi này cách Bình Phùng Sơn mấy trăm lý. Nơi đây không có cây cối hoa cỏ, núi non lởm chởm những hình thù kỳ quái, hồ nước tuy rất nhiều nhưng nước trong hồ lại có màu xám xịt, trong hồ cũng không hề có chút màu xanh của rong rêu lau sậy như thường thấy, bao trùm ngọn núi là một cảnh tượng tiêu điều hoang vắng.

Nhưng điều đáng sợ nhất lại chính là bách tính nơi đây, nếu như nói người ta có “hỷ nộ ai lạc” thì trên gương mặt của những người này chỉ có “nộ” và “ai”, không hề có chút “hỷ lạc” nào cả.

Dao Chân cùng mọi người đến Lộc Ngô Sơn, vừa từ trên mây bước xuống thì hạ xuống đúng bên cạnh một hồ nước có màu xám xịt.

Khi mọi người đang chuẩn bị thực hiện các công việc khác nhau của mình, Phong Tiềm đã rời đi, Hậu Đôn chuẩn bị cưỡi mây bay đi thì đột nhiên trong hồ xuất hiện hơn một trăm con quái vật nhỏ có bốn chân, thân hình giống như linh cẩu nhưng nhỏ hơn, đầu giống đại bàng, chúng nhe nanh giơ vuốt lao thẳng về phía mọi người!

Nhóm quái thú này rất nhanh nhẹn, chúng tìm cách bò lên thân người, khi thân của chúng còn chưa tới thì hàm răng sắc nhọn đã vươn ra phía trước, nếu như tránh không kịp thì thực sự sẽ bị chúng cắn cho bị thương. Nhưng Dao Chân cùng các huynh đệ dẫu sao cũng là người tu hành trên Ngọc Kinh Sơn, cũng không dễ bị thương như vậy, trong chốc lát đã trảm hạ mấy chục ác thú.

Ngọc Đỉnh phủi bụi bám trên thân, gương mặt tỏ vẻ khó chịu nói: “Đây là thứ gì vậy?”

Sư tỉ Từ Hàng hỏi Dao Chân: “Tiểu Dao, trên núi Côn Luân có rất nhiều muông thú kỳ thảo, muội đã từng gặp qua lũ tiểu quái vật như thế này bao giờ chưa?”

Dao Chân lắc đầu: “Núi Côn Luân rất ít những quái thú hung dữ và quỷ quyệt như thế…”

Dao Chân còn chưa dứt lời, bỗng thấy từ đằng xa có một đoàn đen nghìn nghịt những con quái vật cùng loại lao tới.

Hậu Đôn sợ hãi nói: “Trời ơi, nhìn qua cũng phải đến năm nghìn con! Làm sao bây giờ?”

Thấy vậy Dao Chân liền từ trong tay áo tung ra một chú Thanh Điểu thả lên trời, ngay sau đó từ trên trời năm nghìn thiên binh liền được phái tới.

Tiếp sau đó đã bắt đầu một trận chiến vừa kỳ dị vừa không dễ đối phó.

Nói về việc không dễ đối phó chắc mọi người đều hiểu được, loại quái vật nhỏ này vừa hung dữ vừa nhanh nhẹn, dùng kiếm bảo vệ chân thì chúng cắn vào đùi; dùng kiếm bảo vệ đùi thì chúng cắn vào bụng; dùng kiếm bảo vệ bụng chúng thì chúng cắn vào cổ.

Nói tóm lại, Dao Chân và các sư huynh đệ dẫu sao vẫn có thể phòng vệ tốt, nhưng đối với năm nghìn thiên binh mà nói thì quả thực không dễ chút nào, không quá một thời thần sau đó, năm nghìn thiên binh đã bị thiệt hại quá bán.

Thấy vậy, Thiệp Kiêu lớn tiếng hô: “Dao Chân! Mau gọi thêm viện binh! Chúng ta sắp trụ không nổi rồi!”

Dao Chân lại vung tay hướng lên trời mà phát đi thêm một Thanh Điểu nữa, năm nghìn thiên binh lại được gửi xuống.

Lại qua chưa đầy một thời thần sau đó, mặc dù đám quái thú cũng bị tiêu diệt phần nào nhưng số lượng thiên binh bị đánh thương còn nhiều hơn, lại tổn thất quá nửa.

“Tiếp tục phát binh! Phát binh! Phát binh!…”

Dao Chân tiếp tục gọi thêm năm nghìn quân nữa, quả nhiên không đầy một thời thần sau, lại có hơn nửa số thiên binh hoặc bị thương hoặc tử trận.

Mọi người chắc hẳn cũng đã phát hiện ra sự kỳ lạ của trận chiến lần này rồi chứ? Về lý mà nói thì sẽ không tổn thất nhanh đến vậy, đám quái thú này cũng khoảng trên dưới năm nghìn con, 15 nghìn thiên binh nếu chỉ tính ba người giết được một con thì cũng khả dĩ, cũng sẽ không nên có cục diện như vậy. Tại sao lại liên tiếp thương vong như thế?

Dao Chân cảm thấy việc này rất kỳ lạ, bèn vội cưỡi mây bay lên cao rồi dùng tiếng huýt sáo để hiệu triệu mọi người mau rút lui.

Nghe thấy chỉ lệnh, mọi người lần lượt rút lui, 15 nghìn thiên binh trong ba thời thần đã tử trận mất 12-13 nghìn.

Mọi người tỏ ra vô cùng khó hiểu, đám quái thú này tuy rất hung hãn nhưng dù có bị cắn cũng không đến mức bị tổn thất nhiều đến mức độ như thế. Lẽ nào thiên binh mà Thiên Đế phái xuống lại sợ chúng? Yếu nhược đến mức không dám chống cự? Hay lẽ nào trong miệng quái thú có độc? Khi bị cắn nhất định sẽ tử trận?

Ai nấy đều có chút ngờ vực, tranh luận ầm ĩ. Thấy vậy, Dao Chân liền nói: “Vậy thế này đi! Mọi người tiếp tục thực hiện nhiệm vụ riêng của mình. Hậu Đôn sư huynh, huynh hãy dò xét nguồn gốc của đám quái thú này! Muội sẽ đi xuống dưới tìm hiểu một lần nữa”.

Mọi người gật đầu rời đi, Dao Chân cũng hạ mây bay xuống đi tìm hiểu sự tình.

Dao Chân nhìn thấy bên hồ tướng sĩ tử trận xếp chồng lên nhau, trong lòng vô cùng buồn bã, nghĩ rằng: “Ta phải trừ tận đám quái thú này! Nếu không thì thật có lỗi với những tướng sĩ đã tử trận!”

Khi nhìn thấy những tướng sĩ tử trận còn chưa kịp nhắm mắt, Dao Chân bèn cúi xuống dùng tay vuốt mắt cho họ. Chính vào lúc này, Dao Chân đột nhiên phát hiện ra một điều khiến cô rất đỗi kinh ngạc: Những tướng sĩ tử trận trên người không hề có vết cắn nào, họ chết vì một vết thương trên ngực!

Dao Chân kinh ngạc mở to đôi mắt, lại vội vàng xem xét các tử sĩ khác. Trời ơi! Quả thực quá kỳ lạ! Rất nhiều tử sĩ trên người không hề có vết cắn, mà chết vì một vết đâm! Hơn nữa vết đâm này lại vừa khớp với loại binh khí mà họ đang cầm trên tay? Lẽ nào, họ đã tự sát hại chính mình?

Trải qua thời gian một tuần hương sau đó, Dao Chân nhanh chóng trở về tập hợp cùng mọi người, Phong Tiềm đi dò xét địa hình vẫn chưa trở về, Dao Chân lúc này cũng không đợi Phong Tiềm trở lại liền trực tiếp hỏi Hậu Đôn: “Hậu Đôn sư huynh đã dò xét được nguồn gốc của đám quái thú này chưa?”

Hậu Đôn thở dài một tiếng: “Ây dà! Đừng hỏi nữa! Đâu đâu cũng toàn những lời mắng chửi lẫn nhau! Bách tính nơi Lộc Ngô Sơn này tính tình rất nóng nảy! Thật may là trong lúc ta không biết làm sao thì Sơn Thần núi Lộc Ngô này liền xuất hiện, nói với ta về nguồn gốc của đám quái thú đó.

Loại quái thú đó tên là Cổ Điêu! Sự đáng sợ của chúng không nằm ở việc cắn người mà ở trên chữ “Cổ” (蛊) đó! Phàm là người bị Cổ Điêu cắn thì tính tình đều sẽ trở nên cuồng loạn, giết hại đồng loại, đôi khi còn ra tay với cả cha mẹ và huynh đệ của mình!”

Dao Chân suy nghĩ một lúc, dường như đã minh bạch ra điều gì, lúc này cô cảm thấy vô cùng thống hận bản thân mình: “Chao ôi! Muội thực sự quá ngốc nghếch! Tại sao lại tắc trách cẩu thả phát binh liên tục như vậy!!!”

Xuyên Du dường như đã hiểu ra điều gì: “Ta hiểu rồi, hơn một vạn thiên binh của ta đã bị trúng độc! Họ đã chết bởi vì tự tàn sát lẫn nhau!”

Dao Chân chau mày không nói gì, Từ Hàng và Ma Cô ở bên khuyên nhủ: “Dao nhi à, chẳng phải bây giờ muội mới biết hay sao, sau này sẽ có kinh nghiệm, bây giờ điều quan trọng nhất là làm sao diệt trừ được lũ quái thú này!”

Dao Chân khẩn thiết hỏi Hậu Đôn: “Sư huynh, vị Sơn Thần đó có nói cho huynh biết làm thế nào để diệt trừ được lũ quái thú này không?”

Hậu Đôn lắc đầu. Ngọc Đỉnh nói: “Mọi người đừng vội, loại Cổ này vốn dĩ là một loại độc, mặc dù là độc nhưng không phải là loại độc khiến người ta lập tức mất mạng, nên đều sẽ có thuốc giải của nó. Đầu tiên chúng ta cần biết được phương thức mà Cổ Điêu này phát độc tố lên đối phương”.

Xuyên Du cũng gật đầu đồng ý: “Quả thật không sai, Hậu Đôn khi nãy đã nói rằng bách tính ở đây tính tình nóng nảy lạ thường, cũng nhất định là do đã trúng độc của Cổ Điêu. Hay chăng chúng ta nên đi dò hỏi dân tình một chuyến, xem xem có thể tìm ra manh mối nào chăng?”

Dao Chân cũng gật đầu nói: “Thôi được, trước tiên chúng ta hãy đi dò hỏi tình hình, xem bách tính có những biểu hiện bệnh như thế nào rồi cùng bàn thảo đối sách!”

Mọi người lại từ trên mây hạ xuống, bắt đầu đi dò hỏi các hộ gia đình bên dưới. Thông qua hỏi thăm biết được rằng mặc dù bách tính ở đây tính tình nóng nảy nhưng trước giờ chưa từng bắt nạt kẻ yếu đuối hơn mình, họ đối xử với những người nghèo khó và tàn tật đều rất hữu hảo.

Dao Chân đi tới một hộ gia đình, nam chủ nhân của ngôi nhà này bị mù một bên mắt, kỳ lạ là nam chủ nhân của nhà bên cạnh cũng bị mù mắt. Dao Chân hỏi nữ chủ nhân của ngôi nhà tại sao phu quân của cô lại bị mù mắt như vậy.

Nữ chủ nhân của ngôi nhà trả lời: “Năm ngoái chồng ta có câu được một con cá chép tiên, để được thả ra cá chép tiên hứa sẽ ban cho chồng ta một điều ước. Sau khi thả cá chép ra chồng ta đã ước một điều ước, ai ngờ cá chép liền nói: ‘Điều ước này của ngài, thì hàng xóm của ngài sẽ đạt được gấp đôi’.

Ngươi nói xem có tức không chứ? Hàng xóm bên cạnh vốn dĩ khá giả hơn vợ chồng ta! Dựa vào điều gì mà khiến họ có được gấp đôi?! Chồng ta nghe vậy nổi giận liền thay đổi điều ước, ước rằng bản thân sẽ bị mù một mắt! Ha ha, kết quả là hàng xóm bên cạnh liền bị mù cả hai mắt! Ha ha ha ha….”

Nữ chủ nhân cười đến nỗi ngả cả người về phía sau, nhưng điệu cười đó khiến Dao Chân không rét mà run, nơi Nam Châu này chẳng hay còn có người ác độc và xuẩn ngốc như vậy? Tâm địa này thật khiến người ta vô cùng phẫn nộ…..

Trải qua thời gian một tuần hương sau đó, mọi người lại quay về nơi tập kết. Thông qua tổng kết, mọi người phát hiện ra rằng, căn bệnh của bách tính nơi này chính là: Đối với người hơn mình thì hận đến tận xương tủy.

Dao Chân nói: “Trước đây trong giờ học tâm pháp muội đã từng nghe Sư phụ giảng về điều này, loại tâm này có tên là ‘tâm tật đố’. Tâm tật đố là ‘thập ác chi thủ’, loại tâm này có thể hủy hoại tất cả mọi sự thiện lương! Người có tâm này thì việc xấu nào cũng có thể làm ra được”.

Thiệp Kiêu nói: “Muội chăm chú nghe bài giảng về tâm pháp như vậy, loại ác tâm này có phương thức hóa giải hay không?”

Dao Chân: “Mặc dù muội chưa nghe qua Sư phụ giảng về biện pháp hóa giải nào, nhưng Sư phụ có nói những người có tâm đố kỵ đều có một chướng ngại trong tâm, đó là: tự thấy bất công.

Muội ngộ được rằng ‘tự thấy bất công’ chính là khi nội tâm mất đi sự cân bằng, thường cảm thấy những người sống tốt hơn mình đang chiếm hữu phần của mình, mà không biết rằng thiên đạo công bằng, ai cũng có mệnh của họ, khi tâm đố kỵ nổi lên lâu dần sẽ căm hận đến tận xương tủy. Nhưng cũng phải nói lại rằng, mặc dù loại người này vô cùng ác độc, nhưng không phải bách tính Lộc Ngô Sơn tiên thiên đã như vậy, chỉ là bị trúng độc mà thôi.

Xem ra, điều đáng sợ nhất của loại độc này là khiến nhân tâm người ta mất đi sự cân bằng, nhục thân mất cân bằng sẽ phát bệnh, thần trí mất cân bằng sẽ sinh ác niệm, mất cân bằng chính là ‘tâm bất bình’, bất bình chẳng phải là ‘tự thấy bất công’ hay sao? Chỉ cần khiến cho trạng thái mất cân bằng này của bách tính được điều chỉnh trở lại thì chẳng phải chính là thuốc giải đó sao?”

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy có đạo lý, chỉ là rốt cuộc không biết nên điều chỉnh trạng thái mất cân bằng của bách tính như thế nào…

Lúc này Thiệp Kiêu đột nhiên nhớ đến rằng Phong Tiềm vẫn chưa trở về: “Đã ba ngày trôi qua Phong Tiềm vẫn chưa trở về, chúng ta đã quên mất huynh ấy rồi! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lời vừa dứt, chỉ cảm thấy có một cơn gió thoảng qua, một âm thanh từ xa vọng đến: “Ta đã về đây!”

Mọi người vừa nhìn, hóa ra là Phong Tiềm, bèn hỏi cậu ấy đã đi đâu lâu như vậy. Phong Tiềm vuốt nhẹ cọng tóc dài bên tai của mình, nói vẻ bất lực: “Vốn dĩ ta muốn vẽ xong địa đồ trong khoảng 800 dặm mới trở về, khi vừa nhấc bút lên định vẽ thì bất ngờ bị một quái thú trông giống như mèo hoang cắn vào chân, ta vung chân đá văng nó ra, kết quả là khoảng gần 200 con khác lại kéo tới, càng ngày càng đông, chúng bao vây ta lại, ta bị vây hãm ở đó rất lâu! May mà có Sơn Thần xuất hiện cứu giúp, mới có thể thoát khỏi chúng”.

Dao Chân nghe vậy liền hỏi: “Ồ, tình huống chúng ta gặp phải gần như tương đồng, huynh có biết quái thú đó thuộc chủng loại nào không?”

Phong Tiềm đáp: “Bách tính nơi đó nói loại quái thú này tên gọi là “Loại” (类), là loài lưỡng tính, bị nó cắn thương cũng không cần lo lắng, chỉ là vết thương bên ngoài, hơn nữa thịt của loại thú này có thể điều trị chứng thần trí mất cân bằng”.

Mọi người nghe đến đây đều tỏ ra vô cùng vui mừng, hóa ra trong trời đất từ lâu vốn dĩ đã có thuốc giải! Dao Chân vui mừng vỗ lên vai của Phong Tiềm mà nói: “Phong Tiềm sư huynh, ba ngày nay huynh vất vả một phen cũng đáng đấy!”

Phong Tiềm không hiểu điều gì, liền nói: “Ủa? Tiểu ni tử! Ba ngày nay ta bị vây hãm đến phát mệt muội không lo tìm ta, còn nói cũng đáng là sao?”

Thấy vậy, mọi người bắt đầu giải thích cho Phong Tiềm những sự việc phát sinh trong ba ngày qua. Một lát sau, Dao Chân nói với Ngọc Đỉnh: “Sư huynh, phen này cần nhờ huynh làm ra một pháp khí mới, không biết huynh có thể làm ra một pháp khí có thể chuyển dời núi non, dịch chuyển vật thể được hay không?”

Ngọc Đỉnh vội mở to đôi mắt: “Muội muốn dời núi? Ta biết muội có ý gì, ta sẽ làm cho muội một pháp khí có thể di dời vật thể là được chứ gì?”

Dao Chân: “Được! Cảm tạ sư huynh”.

Nghỉ ngơi sau một đêm, ngày thứ hai mọi người cùng nhau lên đỉnh núi, Dao Chân hỏi: “Ngọc Đỉnh sư huynh đâu rồi?”

Chỉ thấy Ngọc Đỉnh vác theo sau lưng một chiếc túi lớn lững thững đi tới: “Ta đây, ta đây! Đừng giục ta nữa! Ta mất cả đêm để khâu chiếc túi này đấy!”

Dao Chân nhìn về phía Ngọc Đỉnh gật đầu thị ý, Ngọc Đỉnh nâng túi vải lên, hướng xuống đất mà hô lớn: “Thần thú Loại ở đâu? Mau mau chui vào trong túi của ta!”

Lúc này chỉ thấy từng con từng con Loại bị hút vào trong túi của Ngọc Đỉnh, khi gần được một vạn con, Ngọc Đỉnh liền buộc đầu túi lại, nói: “Mau đi đi! Pháp thuật này của ta chỉ có hiệu lực trong nửa khắc thôi (một khắc là 15 phút), sau đó sẽ mất hiệu nghiệm, lúc đó những con Loại này sẽ phá túi mà chui ra, mọi người hãy mau đi đi!”

Rất nhanh sau đó, mọi người đã trở về Lộc Ngô Sơn, Ngọc Đỉnh mở túi thả quái thú Loại ra ngoài.

Đứng từ thuộc tính giống loài mà xét, thì Loại chính là thiên địch của Cổ Điêu, ngay sau đó chỉ nghe thấy âm thanh kêu rú của Cổ Điêu, khoảng một vạn con Loại đã cắn chết một vạn Cổ Điêu.

Sau đó, Dao Chân cùng mọi người lại đem thịt của Loại chia cho bách tính của Lộc Ngô Sơn ăn, dùng nó để chữa chứng đố kỵ của họ, từ đó về sau bách tính nơi đây trở nên hòa ái, không đố kỵ tàn sát nhau nữa, hai người hàng xóm bị mù nhắc đến bên trên đôi mắt cũng sáng trở lại, mọi người sống hạnh phúc bên nhau, trên gương mặt của mọi người không còn nhìn thấy vẻ “nộ ai” nữa, thay vào đó là thần thái “hỷ lạc” vui tươi.

Vì vậy, sau này trong Sơn Hải Kinh – Nam Sơn Kinh có viết: “Có loài thú, thân hình giống mèo có lông, tên viết là Loại, người nào ăn nó sẽ không đố kỵ”.

(Còn tiếp)

Ngày đăng: 17-06-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.

Nguồn: Chánh Kiến


Mời quý độc giả ghé thăm trang Chánh Kiến để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.

Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.

Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.

Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).

Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!


Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
0
Bình luậnx
()
x