Ban biên tập Minh Chân Tướng đã có thời gian thực tu Pháp Luân Công nhiều năm, nhận thấy còn nhiều người hiện nay có một số vấn đề còn thắc mắc, hiểu chưa đúng nay chúng tôi chia sẻ để mọi người hiểu rõ hơn.
Có phải cứ tập Pháp Luân Công thì bệnh nào cũng chữa trị được?
Phật Pháp là vô biên khi đã tu luyện Pháp Luân Công thì có thể tiêu trừ mọi bệnh tật, chúng tôi nói tới tu luyện chứ không nói tới luyện tập 5 bài công pháp. 5 bài công pháp là để bổ túc cho tu luyện nhằm cải thiện bản thể nhưng việc này chỉ thực sự hiệu quả khi chúng ta thực tu. Thực tu ở đây là nguyện ý sửa lại cái tâm mình cho tốt, buông bỏ những thứ không tốt hướng tâm mình tới thiện lành chất phác theo tiêu chuẩn của Pháp Luân Công từ đó thì có thể tiêu giải được bệnh tật.
Pháp Luân Công có thật là có khả năng trị bệnh?
Pháp Luân Công là bộ môn tu luyện của Phật Gia theo đặc tính Chân Thiện Nhẫn không dùng để trị bệnh. Nhưng nếu một người có thể tu luyện Pháp Luân Công, có thể cải biến được cái tâm trở nên tốt hơn thì qua đó bệnh tật cũng sẽ dần được cải thiện.
Có những người học Pháp Luân Công một thời gian vẫn bị bệnh?
Có 3 nguyên nhân sau:
Nguyên nhân 1: Người đó tu luyện nhưng tâm tính họ không thực sự đề cao lên được, như thế bệnh tật của họ vẫn chưa được tiêu đi. Nhưng cái gốc bệnh của họ cũng đã được tiêu đi rất nhiều rồi sẽ không nặng như khi họ không tu luyện.
Nguyên nhân 2: Mọi bệnh tật khổ nạn đều từ nghiệp lực mà ra. Cái nghiệp này tích lại qua các việc làm sai trái của họ trong quá khứ mà hình thành, họ làm tổn hại người khác nhiều bao nhiêu thì họ nợ nhiều bấy nhiêu, vậy có nợ thì phải trả, thuận theo cuộc sống của người đó đến lúc phải trả nợ này nợ kia. Vậy nên cuộc đời của một người thường va phải nhiều tai ương khổ nạn. Một người càng gặp nhiều khổ nạn và bệnh tật bao nhiêu thì nghiệp nợ họ tạo ra càng nhiều bấy nhiêu, một người như thế rất khó để tu luyện. Nhưng Đại Sư Lý Hồng Chí đã ban cho người tu luyện Pháp Luân Công một đặc ân vì để một người có thể tu luyện Đại Sư sẽ giúp người đó vượt qua được cái nghiệp nợ đó tuy bề ngoài là họ đang bị nghiệp bệnh nhưng thực ra căn bệnh đó đã được thuyên giảm đi rất nhiều rồi.
Nguyên nhân 3: Nhiều người tu luyện Pháp Luân Công đã lâu năm nhưng họ vẫn bị khổ nạn, bệnh tật dày vò. Vì tuy họ tu luyện đã lâu, luyện công cũng rất khá, nhưng tâm tính của họ không đề cao lên được. Những người như thế thường dễ dẫn đến cực đoan hễ gặp khổ nạn một chút thì liền Phát chính niệm tiêu trừ ngay. Dĩ nhiên kết quả là căn bệnh đó vẫn còn, khổ nạn không dứt, không thể dùng phát chính niệm để tiêu trừ đi nghiệp nợ được, không lẽ tu luyện rồi thì sẽ có quyền mắc nợ không phải trả, đã không trả mà còn tiêu diệt là sao ???
Như thế không phải hành vi của người tu luyện chân chính. Vậy thì phải làm sao? Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của chủ nợ, có lẽ khi nhìn về quá khứ lúc bạn tạo nghiệp nợ đó, bạn sẽ thấy được những việc mình làm tổn hại cho người khác, những việc đó đúng là không thể chấp nhận được ngay cả bản thân bạn cũng thấy oán hận chính mình.
Bạn tu luyện rồi, vậy thì lòng từ bi của bạn nơi đâu bạn có xót thương cho chủ nợ đó, bạn có dằn vặt bản thân có ăn năn hối hận không?
Hay là bất chấp mà phát chính niệm tiêu trừ đi, như thế có được gọi là Chính Niệm không. Đánh người chạy đi chứ ai nở đánh người chạy lại, nếu bạn có thể thành tâm thương xót cho chủ nợ, ăn năn hối lỗi thì có lẽ họ sẽ chịu thiện giải từ đó khổ nạn cũng được tiêu trừ đi.
Những người tu luyện Pháp Luân Công, họ có làm chính trị không?
Người tu luyện Pháp Luân Công tuyệt đối không làm chính trị.
Nếu không làm chính trị thì tại sao nhiều người cứ nói về ĐCS TQ là xấu?
Nếu cái xấu được che dấu mà vẫn cứ âm thầm ra tay hãm hại người tốt thì cái xấu đó có nên được phơi bày ra không?
Nếu bạn biết một người đang làm việc xấu thậm chí là sát nhân thì bạn có nên tố cáo người đó không?
Nếu bạn không đứng ra bảo vệ cái tốt thì có lẽ trong tương lai chính bạn sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo?
Có nhiều người nói, tập Pháp Luân Công rồi thì không được uống thuốc, có phải vậy không?
Một người mới tu luyện mà có bệnh thì nên uống thuốc vì bệnh tật sẽ làm cho họ khó chịu và bất an, nếu bảo họ đột nhiên không uống thuốc nữa thì ngay cả tu luyện họ cũng không tu được.
Trải qua thời gian tu luyện trình độ của họ sẽ dần đề cao lên, nghiệp cũng dần được tiêu trừ đi, khi đó họ cũng sẽ không còn chịu bệnh tật dày vò nữa thì tự nhiên họ sẽ không cần uống thuốc.
Có nhiều người nói, tập Pháp Luân Công thì sẽ bỏ bê gia đình, bỏ vợ bỏ chồng, có phải vậy không?
Người tu luyện chân chính thì cần có trách nhiệm với gia đình. Người tu luyện có thể chịu cực khổ, chịu gánh vác gia đình đây cũng là cách để đề cao trình độ tu luyện. Nếu bạn có thể cân bằng giữa gia đình và tu luyện trọn vẹn trước sau như thế, thì cũng là đang chứng thực Pháp rồi.
Nếu người nhà của người tu luyện mà thúc ép người đó phải từ bỏ tu luyện một cách vô lý thì người nhà của người tu luyện đó cũng cần xem lại. Vì tu luyện chỉ đem đến điều tốt không có điều gì là xấu cả.
Có nhiều người nói, tập Pháp Luân Công thì sẽ không thờ cúng tổ tiên nữa, có phải vậy không?
Việc thờ cúng tổ tiên là để tưởng nhớ đến người đã khuất, điều này không xấu. Tuy nhiên nếu chúng ta cứ mãi luyến tiếc người đã mất đi thì người đã khuất càng trở nên tiếc nuối. Tại thế gian con người gặp nhau hay chia ly đều xuất phát từ duyên nợ mà duyên nợ gồm thiện duyên và ác duyên vì có duyên nên họ được thần an bài gặp nhau để hoàn trả nợ nghiệp với nhau. Nếu duyên đã hết rồi họ có muốn ở bên nhau nữa cũng không được. Khi chúng ta thờ cúng sẽ làm cho người khuất nuối tiếc, rất đau khổ, họ không nỡ đi chuyển sinh kiếp sau. Việc thờ cúng sai cách cũng đem đến cho người đã khuất lẫn người còn sống khá nhiều rắc rối.
Tại sao ĐCS TQ đàn áp Pháp Luân Công?
ĐCS TQ luôn muốn chính trị hóa ở tất cả các lĩnh vực ngành nghề kể cả tất cả các tôn giáo. Hòng toàn quyền điều khiển, định đoạt và dẩn dắt người dân của họ làm theo những gì ĐCS TQ muốn. Ngày nay ở Trung Quốc nếu những tôn giáo nào không nghe theo sự sắp đặt của nó thì nó liền ra tay đàn áp, không chỉ có Pháp Luân Công còn có Thiên Chúa giáo, Phật giáo, Đạo giáo v.v.. Những ai nghe theo sự sắp đặt của nó thì nó liền dùng người đó làm chính trị hóa, dùng những người đó mê hoặc lợi dụng đức tin của dân chúng vào Thần Phật để điều khiển người dân làm theo những gì chúng muốn.
ĐCS TQ luôn nuôi tham vọng thống trị thế giới. Để làm được điều đó nó cần phải có công cụ là lực lượng hùng hậu với tư tưởng một ĐCS TQ là trên hết. Có thể không từ mọi thủ đoạn để thực hiện những gì ĐCS TQ mong muốn, họ chỉ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh mà thôi. Để thống trị thế giới thì nhất định xảy ra chiến tranh dùng tranh đấu để chiếm đoạt những gì chúng muốn, điều này phản lại đặc tính Chân Thiện Nhẫn của Pháp Luân Công. Vì thế đối với ĐCS TQ thì Pháp Luân Công là rào cản to lớn của nó tới con đường thống trị thế giới.
Sự Chân Thành, Lương Thiện và Nhẫn Nhường của người tu luyên Pháp Luân Công được lan rộng ra khắp đất nước Trung Hoa xinh đẹp, phồn vinh trước ngày 20/7/1999, người người nhà nhà đều được hưởng thái bình yên vui, ai cũng muốn làm việc tốt cả. Một xã hội như thế lại là cái gai của ĐCS TQ, và là trở ngại cho mưu đồ thống trị thế giới của chúng vì công cụ của nó đang bị lấy đi mất, nên nó tức tối quay sang bức hại, vu khống Pháp Luân Công, vì nó biết chính trị hóa Pháp Luân Công là vĩnh viễn không làm được. Tôn chỉ của người tu luyện Pháp Luân Công là Chân Thiện Nhẫn để bảo vệ và chứng thực cho điều tốt đẹp ấy mà đã bao nhiêu gia đình, đã bao nhiêu sinh mạng bị chúng ra tay sát hại với mọi thủ đoạn và dối trá. Tại sao những người muốn sống lương thiện sống chân thành với mọi người luôn tin yêu Phật Pháp như thế lại bị bước hại tàn ác tới thế. Những thứ có thể đối đầu với Thần Phật thì chỉ có ma quỷ mà thôi.
Thời kỳ mạt Pháp là gì?
Thời kỳ mạt Pháp là thời kỳ mà con người không còn có Pháp kiềm chế nữa, khi muốn làm việc gì xấu thì liền đi làm, dù cho việc đó làm tổn hại đến người khác. Người đó không có Pháp để kiềm chế cái tâm xấu của bản thân người đó.
Pháp luật chỉ khống chế được ở bên ngoài, có tính răn đe và trừng phạt khi người đó đã phạm pháp. Kết quả là chỉ giải quyết hậu qủa chứ không thể thay đổi được kết quả của việc làm xấu đó. Pháp luật thì còn nhiều khe hở để kẻ xấu lợi dụng vào đó mà chạy tội chối bỏ trách nhiệm…
Pháp ở đây ý nói về Phật Pháp, Phật pháp lại lấy đặc tính của Vũ trụ mà hình thành, vũ trụ lại có đặc tính Chân Thiện Nhẫn nên vạn vật và mọi sinh mệnh tiên thiên là thiện lương là tốt đẹp nhất. Phật Pháp là tiêu chuẩn để đánh giá một người tốt hay xấu, dù cho pháp môn nào hay hình thức tu luyện gì đều dựa theo nền tản chung là Phật Pháp, nó chỉ khác nhau ở tên gọi, hình thức, do vị Giác giả đó truyền đạt mà thôi. Nhưng không thể tách rời khỏi đặc tính Chân Thiện Nhân của vũ trụ được.
Đã là thời kỳ mạt Pháp rồi thì con người rất khó để kiềm chế được cái tâm của họ, gặp một chút mâu thuẩn thì tâm họ liền bóc hỏa, đấu khẩu, nặng hơn thì đánh nhau đến chảy máu thậm chí sát hại lẫn nhau. Họ thực sự không thể kiềm chế được. Nếu một người còn chút lương tri thì còn có ăn năn hối tội, còn tệ hơn là người đó không thể nhận thấy được đó là sai không chút ân hận tìm mọi cách che đậy. Nếu họ có thể che đậy, chạy tội tốt thì họ vẫn cứ ung dung thoải mái mà thực hiện các việc xấu đó mà không sợ bị trừng phạt
Tuy nhiên tam giới là được Thần quản. Thần dựa theo luật nhân quả mà giáo huấn nhân loại. Nếu họ làm được việc tốt thì sẽ được đắc phúc báo còn làm việc xấu thì sẽ gặp nghiệp báo, một người làm việc xấu thì có thể thoát được luật người chứ không thể thoát được luật trời.
Đã là mạt pháp rồi thì tìm đâu được yên bình? Bạn có thể vào chùa tu hay đi nhà thờ cũng không tranh khỏi được tham-sân-si trong đó, hễ nơi đâu còn chú trọng vào danh lợi, so sánh hơn thua địa vị thì nơi đó vẩn rất khó để đề cao được tâm tính. Nó chỉ hơn xã hội bên ngoài một chút thôi. Cũng có vị cũng tu khá cao, nhưng hễ tu cao lên rồi thì liền tìm nơi hoang vắng mà ẩn tu tách biệt khỏi người thường tránh va chạm tiếp xúc lìa xa thế tục danh lợi. Vì họ nhận thấy là hễ còn tiếp xúc với người thường thì họ rất khó để đề cao lên được, nhìn thấy đâu cũng là bất hảo bất bình khó mà tĩnh tâm được
Chính vì thế nên xã hội ngày nay còn tìm đâu được Pháp chân chính nữa, họ muốn sống tốt muốn tu tâm hướng thiện cũng không biết học nơi đâu. Vào chùa hay đi nhà thờ thì cũng chỉ đề cao được một chút xíu không đáng kể gì, nhất là đạo đức nhân loại đang tuột dốc rất nhanh càng đẩy họ rời xa Phật Pháp bản nguyên, dẩn tới hiện tượng mạt pháp như ngày nay.
Tại sao thiên tai, nhân họa như dịch bệnh, động đất, lũ lụt, cháy rừng, và nhiều dị tượng xảy ra triền miên vậy?
Vào thời mạt Pháp nhân loại đã rất khó để phân biệt tốt xấu nữa rồi, họ hoàn toàn chìm trong danh-lợi-tình rồi. Họ lại càng rời xa Phật Pháp nên họ cứ vô tư tạo nghiệp. Khi nghiệp tích dồn quá nhiều thì họ cần nhận được quả báo. Nếu một người bị tai họa cá nhân thì người đó đang tự trả nghiệp do họ tạo ra. Còn ngày nay cả nhân loại đều đang tạo nghiệp khi đó sẽ có hiện tượng trả nghiệp cho cả một cộng đông và quy mô không giới hạn. như thế sẽ xãy ra dịch bệnh, động đất, lũ lụt, cháy rừng, và nhiều dị tượng xảy. Nếu một cá nhân hay một cộng đồng xa rời Phật Pháp, không còn Chân Thiện Nhẫn nữa thì sẽ bị tiêu hủy đi.
- Xem thêm:
- Bất ngờ về nguyên mẫu Tôn Ngộ Không: Là Thần khỉ, yêu quái, hay con người?
- Trí tuệ của các viên quan thời xưa khiến người đời thán phục
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!