Tác giả: Thoại Bản tiên sinh
[ChanhKien.org]
Lại nói Dao Chân nhắm thẳng hướng đại bản doanh của Xi Vưu mà bay đến, vượt qua rất nhiều chông gai trắc trở, trảm sát vô số tiểu quái yêu ma, cuối cùng đã đến bên ngoài đại bản doanh của Xi Vưu.
Xi Vưu đúng lúc đang chuẩn bị ra khỏi trướng nghênh chiến thì nghe có tiếng “rắc rắc” vang lên, trại của Xi Vưu bị chém rách thành hai mảnh, Xi Vưu nhảy lên không trung, còn Cộng Công thì né sang một bên.
Xi Vưu nhún chân bay lên mây, đối đầu trực tiếp với Dao Chân.
Dao Chân thấy Xi Vưu có sừng mọc trên đầu, đỏ mặt tía tai, ánh mắt hung dữ, khuôn mặt rất đáng sợ, tay trái hắn cầm thứ giống như lưỡi hái, tay phải cầm binh khí giống cái rìu, quả thực trông rất buồn cười.
Dao Chân liền cười khẩy tỏ vẻ xem thường nói: “Xi Vưu! Ngươi cầm cái rìu với cái lưỡi hái là sao? Có phải để ra ngoài đốn củi làm ruộng không?” Xi Vưu “hừ” một tiếng, nói: “Ta tưởng ngươi lợi hại thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một mụ hổ cái hung dữ! Ha ha ha ha!”
Dao Chân cũng cười lớn nói: “Xi Vưu, ngươi ngông cuồng cho mình là ma vương, nhưng đến khi người ta đem cả cái ổ của nhà ngươi bổ vỡ ra làm đôi mới biết chạy ra à!” Xi Vưu ha ha cười lớn nói:
“Ha ha! Dao Chân! Ngươi thì cũng ngông nghênh ta đây làm nguyên soái cơ đấy! Lửa cháy đến đầu mới biết chạy đến đây bái kiến ông nội nhà ngươi!” Dao Chân không đợi hắn nói xong, dựng ngược lông mày, múa kiếm xông tới, Xi Vưu cũng rất cảnh giác, tránh né từng chiêu từng chiêu một.
Mấy chục hiệp đầu, Xi Vưu chỉ né đòn mà không tấn công, dường như đang có ý thăm dò công lực của Dao Chân, nhưng trong mấy chục hiệp đầu Dao Chân cũng chưa dùng đến bản sự thực của mình, cũng là đang thăm dò Xi Vưu.
Sau mấy chục hiệp đấu, Xi Vưu nói: “Có bản lĩnh đấy! Lần này bản vương sẽ không nhường ngươi nữa!”, Dao Chân cười nhạt: “Đánh không lại thì nhận đi, còn bày đặt nhường với chẳng nhịn!” Nói xong hai người bắt đầu vận dụng công lực thực sự lao vào giao đấu, mỗi chiêu mỗi thức đều như muốn lấy mạng nhau, vô cùng hung hiểm.
Những người trên mặt đất chỉ nhìn thấy trên trời hai luồng ánh sáng, một đỏ một trắng quần thảo kịch liệt, thoắt lên thoắt xuống, thoắt ẩn thoắt hiện, kèm theo tiếng sấm long trời lở đất. Hai luồng sáng này, màu trắng là Dao Chân, màu đỏ là Xi Vưu, cuộc chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, nhất thời không thể phân định thắng thua.
Lúc này, Thanh Loan và Hy Hòa đang đi lấy bình bạch ngọc, trên đường gặp phải trở ngại, bị quân Xi Vưu mai phục, nhất thời chưa thể thoát ra.
Cùng lúc đó, Cộng Công bắt đầu kế hoạch phóng hỏa. Mặc dù không thể dùng nước nhưng rất nhiều binh lính Côn Luân vẫn niệm chú quyết tránh lửa, lòng bàn tay vẫn có thể phát khí diệt lửa. Bởi vì từ sau trận gặp Hồng Sơ, Dao Chân đã huấn luyện cho các Tiên binh cùng Thần thú Côn Luân thuật tránh hỏa và diệt hỏa, lúc này quả nhiên đã trở nên hữu dụng.
Còn binh lính Tử Vân tu tập là thuật pháp Hành vân lưu thủy, sở trường là dùng nước, nhưng Dao Chân lại hạ lệnh không được dùng nước, binh lính Tử Vân có phần bất lợi, khó địch lại với hỏa quái. Nhưng tướng lĩnh núi Côn Luân vô cùng trượng nghĩa, thấy binh lính Tử Vân như vậy, liền để binh lính Tử Vân rút lui, còn mình xông lên phía trước, liên tục che chắn bảo vệ cho họ, thế trận tuy khó khăn nhưng không tính là thất bại.
Tuy nhiên rất nhiều binh lính Tử Vân cảm thấy bối rối khó hiểu, tại sao không cho dùng nước? Lúc này, người trước nay vẫn khổ sở “chiến đấu” – A Trạch trong tâm biết rất rõ, bởi anh sớm đã ngửi thấy ngọn lửa này là lửa của dầu trời, nước thông thường không chỉ không dập được mà khi dùng sẽ càng như thêm dầu vào lửa.
Một tiểu binh cùng chiến đấu với A Trạch lúc bình thường có thuật pháp “giáng thủy”, anh ta muốn cầu may nên đã kháng quân lệnh, khi vừa muốn dùng nước thử một chút, A Trạch liền lập tức khống chế anh ta, nói: “Tiểu đệ! Lửa này nếu dùng nước sẽ càng bùng lên lớn hơn đó!
Không tin thì hãy nhìn đây!” Nói xong, A Trạch liền vẩy mấy giọt nước vào chỗ có ngọn lửa, ngọn lửa quả nhiên càng bùng lên dữ dội, kèm theo những tiếng nổ lớn. Tiểu binh đó kinh ngạc nói: “Đa tạ tướng quân đã thức tỉnh!” Sau đó buồn bã nói: “Lửa này ngay cả nước cũng không dập tắt được! Thượng thiên ơi! Lẽ nào Ngài muốn diệt hết bách tính Nam Châu sao? Vị cao nhân nào có thể cứu giúp Nam Châu trong cảnh nước sôi lửa bỏng này đây?”
A Trạch nghe những lời cảm thán của anh ta, trong lòng dâng lên niềm thương cảm, vừa định dùng pháp lực thật của bản thân để cứu Nam Châu khỏi cảnh nước lửa hung tàn này, thì lại nhớ đến lời căn dặn của Sư phụ, tình thế của A Trạch thật đúng là tiến thoái lưỡng nan…
Đa Bảo lúc này đã không thể ngồi yên, hắn ta tức giận bất bình nói: “Dao Chân này rõ ràng là sợ binh lính Tử Vân chúng ta cướp công đầu! Chúng không dùng nước, và cũng không để chúng ta dùng!” Ngọc Đẩu nói: “Vậy thì làm thế nào? Huynh có thể chống đối quân lệnh sao?”
Đa Bảo thấy kế hoạch của mình sắp thất bại, nên nhất định không chịu để yên, bởi vì hắn ta là thống lĩnh của nhóm binh lính Tử Vân, cho nên hắn tính dùng uy danh và quyền lực của mình, tự tiện triệu tập Thủy Long núi Tử Vân dùng nước dập lửa.
Lúc này Thanh Loan, Hy Hòa vẫn chưa đi khỏi Nam Châu, vẫn đang đánh nhau ác liệt với quân của Xi Vưu. Trong tình thế cấp bách, Thanh Loan hướng lên trời phóng ra mấy con Thanh Điểu, muốn để Thanh Điểu đi tìm Dao Chân. Thanh Điểu rất có linh tính, thấy Dao Chân đang chiến đấu với Xi Vưu, liền quay đi tìm Phong Tiềm cùng Tuyết Phượng, Manh Hoàng.
Lúc này, Dao Chân và Xi Vưu đang giao tranh ác liệt, bởi vì thanh Lưu Ly Tịnh Khôn kiếm thực sự rất mạnh mẽ, gặp nước chém nước, gặp gió chém gió, vượt xa rìu và lưỡi hái của Xi Vưu. Dao Chân sử dụng thanh kiếm này rất nhuần nhuyễn. Thanh kiếm và chủ nhân phối hợp ăn ý, gần như đạt đến trạng thái kiếm – thần hợp nhất. Sau mấy trăm hiệp, Dao Chân từng bước khép chặt Xi Vưu, trên thân Xi Vưu xuất hiện nhiều vết thương, máu me đầm đìa, tình thế rất bất lợi.
Trong lúc này, Tuyết Phượng, Manh Hoàng cùng Phong Tiềm đã đến hỗ trợ Thanh Loan và Hy Hòa, Phong Tiềm hét to: “Thanh Loan mau đi đi! Có chúng ta đến đây!”
Ngay khi Thanh Loan chuẩn bị bay lên không thì nghe thấy một âm thanh rất lớn, là tiếng của một vụ nổ cực lớn khiến Thanh Loan ngã xuống đất, Phong Tiềm cũng đứng không vững, mọi người đều thắc mắc vụ nổ xảy ra ở đâu, chỉ thấy Nam Châu khói đặc bốc lên cuồn cuộn, lửa cháy rất lớn.
Đúng như dự đoán, chính là Đa Bảo đã để mấy con Thủy Long phun nước xuống mặt đất, dẫn đến vụ nổ lớn này, ngọn lửa của dầu trời này càng cháy càng mãnh liệt, hơn nữa, nước mà Thủy Long phun ra tất cả đều trở nên vô dụng, dẫn đến rất nhiều nơi lâm vào cảnh lũ lụt.
Lúc này, Dao Chân và Xi Vưu đang giao tranh rất gay cấn, Dao Chân đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ cực lớn, nhìn xuống hạ giới thấy rằng có người đã tự tiện phun nước! Dao Chân cảm thấy căng thẳng, liền bị phân tâm.
Xi Vưu vừa thấy Dao Chân phân tâm liền tung lưỡi hái móc cổ Dao Chân, Dao Chân né được, nhưng dải lụa quấn tóc của Dao Chân đã bị móc đứt, thấy vậy Dao Chân nhanh chóng lấy lại tinh thần, để nguyên mái tóc rối tung tiếp tục giao đấu kịch liệt với Xi Vưu. Đang còn tức giận vì có kẻ dám chống lại quân lệnh, Dao Chân càng trở nên dũng mãnh hơn trước, hét lớn: “Xi Vưu!
Hôm nay Dao Chân ta sẽ cùng chết với ngươi! Ta sẽ chôn ngươi theo những sinh linh bất hạnh này!” Nói xong liền vung kiếm xuất chiêu chém đứt cánh tay phải của Xi Vưu, Xi Vưu đau đớn toàn thân run rẩy, dù sao Xi Vưu cũng là ma vương chuyển sinh, chém đứt một cánh tay thì hắn ta vẫn có thể đặt lên lại được, chỉ là nó không được linh hoạt lắm.
Quay trở lại cảnh tượng dưới mặt đất, A Trạch cũng phát hiện ra rằng chính Đa Bảo đã tự tiện ra lệnh cho Thủy Long phun nước. Sự ngu xuẩn và toan tính mưu lợi của Đa Bảo khiến cho A Trạch vô cùng tức giận nhưng lại chỉ có thể giậm chân đứng nhìn, kỳ thực A Trạch cũng chính là đang tức giận với bản thân mình.
Lại nói về những con Thủy Long nhận lệnh của Đa Bảo, khi chúng vừa mới chỉ phun ra mấy ngụm nước liền cảm thấy có gì đó không ổn, nên đều dừng cả lại. Nhưng mấy ngụm nước này cũng đủ khiến sinh linh ở Nam Châu khốn khổ lầm than. Đa Bảo cũng thấy tình hình không ổn, trong lòng nghi hoặc, làm sao càng dùng nước thì lửa lại càng lớn thế này? Thực sự đầu óc rối như tơ vò không thể lý giải, không biết xử trí làm sao.
“Mau nhìn kìa! Ngọn lửa sắp lan đến đội quân Hoàng Đế rồi!” Thanh Loan lo lắng hét lớn.
“Đội quân Hoàng Đế người trần mắt thịt làm sao có thể chống chọi được ngọn lửa lớn thế này!” Phong Tiềm cũng lo lắng nói vào, ở trong cảnh nguy kịch nhưng không ai có bất kỳ cách nào chống lại.
Lúc này lại phát sinh một màn khác khiến người ta kinh hãi. Chỉ thấy Tuyết Phượng và Manh Hoàng nhìn nhau gật đầu rồi cùng bay lên trời, sau đó thân thể của họ trở nên to lớn vô hạn, gần như che phủ cả thiên không và mặt trời phía trên.
Họ bay lên không trung phía trên đội quân Hoàng Đế, dùng đôi cánh lớn của mình tạo thành lớp bảo vệ kiên cố, vững chắc bảo hộ cho thân thể phàm trần của quân Hoàng Đế. Tiếp đó, ngọn lửa ngay lập tức ập đến, bốc cháy ngùn ngụt trên thân thể của Tuyết Phượng, Manh Hoàng, nhưng toàn thân họ vẫn ở đó sừng sững bất động.
Cảnh tượng này quả thực đã khiến tất cả mọi người đều chấn động, nhìn thấy hành động vô tư vị tha của Tuyết Phượng, Manh Hoàng thì đều rơi nước mắt, thậm chí ngay cả A Trạch cũng đang chết lặng trước cảnh tượng này.
Dao Chân đang chiến đấu với Xi Vưu trên không, đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Nguyên soái! Cảm ân ngài năm đó đã cứu mạng, chúng tôi cuối cùng đã hoàn thành sứ mệnh của Phượng tộc rồi. Xin cáo biệt”.
Dao Chân vừa nghe thì biết đây là Manh Hoàng đang nói lời tạm biệt mình! Cô liền nhìn xuống hạ giới, thấy một Phượng và một Hoàng đang tự dùng thân thể che chắn bảo vệ đội quân Hoàng Đế, ngọn lửa lớn cháy hừng hực trên thân thể họ.
Dao Chân lại mất tập trung! Điều cấm kỵ nhất trong chiến đấu là bị mất tập trung, nhưng vì sao lại mất tập trung? Chỉ vì cô đang có mối bận lòng.
Đúng lúc Dao Chân bị Tuyết Phượng, Manh Hoàng làm cho xúc động, liền cảm thấy một đòn nặng nề vừa giáng xuống nơi lồng ngực của mình, Dao Chân bị rìu của Xi Vưu đánh vào ngực! May mắn là cánh tay cầm rìu của Xi Vưu lại không linh hoạt lắm, là lưng rìu đã đánh vào ngực Dao Chân.
Nhưng lưng rìu này, cũng được Xi Vưu sử dụng với mười phần công lực, cú đánh khiến miệng Dao Chân phun ra một búng máu lớn, nàng ngồi sụp xuống, không đứng dậy nổi. Khi Xi Vưu chuẩn bị dùng rìu tấn công cô lần nữa, nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, Dao Chân thấy một luồng ánh sáng lóe lên trước mắt, liền nghe Xi Vưu kêu “a” một tiếng, toan định quay người bỏ chạy nhưng lại bị luồng ánh sáng kia chặn lại, không cách nào chạy trốn được.
Dao Chân nhìn chăm chú: “Đây không phải là Hoàng Đế sao? Hoàng Đế đã thay một thân chiến bào và đến trợ giúp mình?” Đây chưa phải là điều kinh ngạc nhất, kinh ngạc nhất chính là thân thủ của Hoàng Đế vượt xa Dao Chân. Dao Chân nghi hoặc khó hiểu: “Hoàng Đế có thân thủ cao như vậy hà cớ gì còn cần ta đến giúp ngài?”
Đúng lúc Dao Chân đang nghĩ ngợi phân vân, vừa định đứng lên thì thấy đầu của Xi Vưu đã lăn lông lốc dưới chân cô. Dao Chân nhìn cái đầu của Xi Vưu, rồi lại nhìn Hoàng Đế trong bộ giáp đồng sáng loáng, cảm giác sững sờ, Hoàng Đế không cần tốn một chút hơi sức nào đã giết Xi Vưu nhẹ nhàng như vặt chết một con rận vậy.
Dao Chân đứng ngây như trời trồng, nhìn Hoàng Đế đang đưa ánh mắt hướng về hạ giới, vẻ mặt nghiêm trang.
Lại nói về hạ giới, Tiên thể của Tuyết Phượng Manh Hoàng sắp bị thiêu hết. A Trạch nhìn thấy bọn họ không màng sinh tử vì cứu lê dân bách tính, có thể nhẫn chịu thống khổ khi xương cốt và nhục thể bị thiêu đốt đến cùng tận. Hai hàng nước mắt nóng hổi của A Trạch rưng rưng lăn xuống từ đôi mắt ngấn lệ, anh thầm nghĩ: Từ khi ta tu hành đến nay chưa từng kháng lệnh sư phụ, thực ra cũng bất quá chỉ là vì giải thoát bản thân, để tu được đến tầng thứ cao.
Nhưng so với hành động bi tráng của Tuyết Phượng, Manh Hoàng hôm nay, thì tu luyện cá nhân này tính là gì đây? Giương mắt nhìn Tiên thể của Tuyết Phượng, Manh Hoàng đang sắp hóa thành tro bụi, nếu như ngọn lửa này tiếp tục thiêu đốt thì đội quân Hoàng Đế nhất định sẽ bị vùi chôn trong biển lửa. A Trạch quyết chí, nhất định không thể để những sinh mệnh vô tư vị tha kia hiến dâng vô ích, vậy là…
Lúc này Dao Chân cũng dần định thần trở lại, nhìn xuống hạ giới, thấy chúng sinh đang khốn khổ lầm than, trong lòng chua xót nói: “Những sinh mệnh Nam Châu nếu không còn nữa, thì trảm sát Xi Vưu há có ích lợi gì? Cuộc chiến này của ta còn có ý nghĩa gì?” Dao Chân rơi lệ nhìn Hoàng Đế, chỉ thấy Hoàng Đế ngẩng đầu lên, dường như đang chờ đợi điều gì, sau đó sắc mặt lộ vẻ vui mừng rồi khẽ gật đầu.
Chính trong chớp mắt lúc Hoàng Đế vừa gật đầu xong thì từ dưới đất một con Thanh Long lớn bay lên, trên lưng mọc ra một đôi cánh trắng muốt. Con rồng này thân thể vô cùng to lớn, ánh mắt long lanh sáng ngời, toàn thân mang dòng chính khí thuần chính.
Thanh Long bay lên không trung, há lớn miệng, một dòng suối ngọt phun ra! Dòng nước này rất mịn và mềm mại, nước chảy đến đâu lửa tắt ngay đến đó! Dao Chân vui mừng hét lớn: “Là Ứng Long! Chính là Ứng Long màu xanh! Ứng Long tới trợ giúp chúng ta! Là ý trời mà! Là Thiên thượng muốn cứu vớt Nam Châu!”
Không lâu sau, ngọn lửa ở Nam Châu đã hoàn toàn tắt ngấm. Nhưng trên mặt đất vẫn còn rất nhiều nước, liền thấy Ứng Long xanh dùng đuôi vạch một cái rãnh trên mặt đất, rãnh nước này kéo dài bất tận, thẳng đến biển lớn, phần lớn số nước dư thừa còn lại dần dần chảy vào đại dương. Sau khi mọi việc xong xuôi, Ứng Long xanh liền bay lên trời rồi biến mất.
Dao Chân và những người khác lần lượt hướng lên trời chắp tay cúi đầu thi lễ, cảm tạ Ứng Long đã cứu giúp lê dân bách tính. Ứng Long xanh này chính là đời sau của Ứng Long Đông Châu, là Đông Thắng Huyền Phủ Thanh Hư Vương. Không ai biết rằng con đại thần long đã cứu Nam Châu khỏi cơn nước lửa lại chính là A Trạch “không thắng chỉ thua” ấy.
Nam Châu cuối cùng đã được cứu, trên trời xuất hiện cầu vồng tuyệt đẹp! Những người may mắn sống sót ở Nam Châu nhảy múa reo hò, Dao Chân cũng vô cùng cao hứng, cô đưa mắt nhìn sang Hoàng Đế đứng bên cạnh, Hoàng Đế cũng đang mỉm cười nhìn cô.
Dao Chân và Hoàng Đế nhìn nhau, ánh mắt của Hoàng Đế khiến Dao Chân cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó rồi, rất có thể đã gặp qua trong mơ, trong giấc mơ đó có vị Phật Đà với tóc màu lam xuất hiện.
Dao Chân ngập ngừng hỏi: “Lẽ nào… Lẽ nào… Ngài là vị tóc lam, tóc lam kia…” Dao Chân chưa kịp hỏi xong thì Hoàng Đế đã chắp tay hướng về phía Dao Chân hành lễ nói: “Cảm tạ các Thiên thần đã vì chúng sinh mà chiến đấu! Đã cứu Thần Châu đại địa của ta!” Cái chắp tay của Hoàng Đế khiến Dao Chân sợ đến mức nhảy dựng lên, Dao Chân nhanh chóng quỳ xuống nói:
“Bệ hạ là cao nhân bí hiểm khó lường, vô luận là cảnh giới hay pháp lực thì Dao Chân đều kém rất xa, vừa rồi còn cứu một mạng của Dao Chân, làm sao dám nhận cảm tạ?” Hoàng Đế đỡ Dao Chân đứng dậy, hai người cùng hạ xuống khỏi mây.
Lúc này trên trời bay đến hai con Phượng – Hoàng, một vàng một trắng, toàn thân tỏa ra thứ ánh sáng chói lọi. Dao Chân vừa nhìn đã nhận ra họ liền nói: “Là Tuyết Phượng, Manh Hoàng, bọn họ đã được tái sinh từ đống tro tàn, từ cõi Niết Bàn quay trở lại!” Trên đầu của Tuyết Phượng, Manh Hoàng đã có thêm chữ: Đức.
Phượng tộc cuối cùng đã thu thập đủ năm chữ: Đức, Thuận, Nghĩa, Tín, Nhân, cuối cùng cũng trở thành Bách vương chi điểu. Lại thấy Tuyết Phượng, Manh Hoàng mang theo rất nhiều Phượng và Hoàng nhỏ, chúng bay lượn trên bầu trời Nam Châu vui vẻ líu lo ca hát…
Lại nói sau khi A Trạch cứu Nam Châu, tuy nói rằng đã bay lên trời biến mất, nhưng lại nghĩ: “Vở kịch này còn chưa diễn xong mà? Diễn dịch cũng cần có thủy có chung, không thể cứ thế này mà quay về được, nghĩ vậy liền quay trở về doanh trại”.
Ngay khi chiến sự kết thúc, các đạo quân lần lượt trở về doanh trại của mình, Đa Bảo với kế hoạch thất bại cũng đang đùng đùng tức giận trở về, vừa hay đụng phải A Trạch, liền tức tối hỏi: “Vì sao ngươi lại về trước?! Chẳng lẽ ngươi định đào tẩu sao?!”
A Trạch vốn không biết nói dối, nghe Đa Bảo hỏi vậy cũng không biết trả lời làm sao, chỉ đành im lặng.
Đa Bảo thấy anh ta không nói gì thì càng tức giận hơn, chửi bới tung tóe: “Ngươi nói xem, ngươi ngày nào cũng bị đánh bại! Còn bây giờ thì lại là kẻ đào tẩu! Đồ phế vật!” nói xong liền trừng phạt A Trạch phải đứng tấn, nâng đại đỉnh suốt một ngày đêm.
Vậy là A Trạch phải đứng tấn ngoài trại, hai tay nâng một chiếc đỉnh lớn nặng 7000 cân.
Xung quanh ai nấy vui vẻ ca hát, mọi người đều đang ăn mừng Xi Vưu bại trận, rất nhiều người dân Nam Châu đã tặng đồ ăn cho các Thiên binh, các binh sĩ nấu ăn cũng vô cùng bận rộn, bởi vì hôm nay Thiên binh cũng muốn ăn mừng cùng bách tính Nam Châu, cho nên Dao Chân hạ lệnh đãi tiệc, nấu thêm mấy món, để mọi người được thư giãn thoải mái.
Tất cả binh sĩ đều vui vẻ và tất bật, chỉ mình A Trạch là đang chịu phạt, phải nâng chiếc đại đỉnh nặng 7000 cân, thỉnh thoảng còn nghe thấy đám tiểu tốt đàm tiếu sau lưng xì xào: “Trước nay chưa từng thắng trận nào, ai cũng nói anh ta là đồ phế vật, nghe nói hôm nay còn là kẻ đào tẩu nữa đó…”
Cảnh chịu đựng nhẫn nhục xấu hổ nặng nề, đại thể là như vậy.
Nhưng ở A Trạch lại chỉ thấy một thân hình sừng sững thản nhiên bất động, hai mắt nhắm khẽ, coi hoàn cảnh xung quanh tất cả đều là để tu luyện tâm của mình, cho nên anh mới thản nhiên bình tĩnh đến như thế.
Đến khi màn đêm buông xuống, cả Nam Châu tịch mịch êm đềm, mọi người đều đã nghỉ ngơi, còn A Trạch vẫn đang nâng đại đỉnh.
A Trạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trong cảnh tẻ nhạt vô vị ngước xem tinh tượng. Nhìn thấy một ánh sao từ chính cung ma giới lao vào bên trong thủy cung ma giới, A Trạch đoán rằng có thể linh hồn của Xi Vưu đã rơi vào thân thể Cộng Công. A Trạch nhìn thấy ma giới thủy cung đang dần dần đi lên, chiếm giữ vương vị của ma giới, A Trạch dự liệu rằng Cộng Công kia sau này được định rằng sẽ trở thành đại ma đầu trong Tam giới.
A Trạch nhìn thấy vị Thần giới Tư pháp tỏa ra ánh sáng rực rỡ, Sao Bạch hổ từ phía Tây dần dần di chuyển nhập vào chính cung Tư pháp, A Trạch nghĩ: “Sao Bạch hổ phía Tây này được định là Dao Chân, xem ra sau này cô ấy sẽ trở thành Tư pháp Thiên thần trong Tam giới”.
A Trạch lại quan sát thấy chính cung Tư pháp Thiên thần và chủ của ma giới đối ứng rất xa, tạo thành một chính một phụ, vị trí đối lập tương sinh tương khắc. Kẻ đối đầu lớn nhất trong đời này của Dao Chân chính là Cộng Công, hơn nữa bởi vì lý tương sinh tương khắc, một chính một phụ, định rằng một vinh tất cả cùng vinh, một mất tất cả cùng mất…
Ngày hôm sau, bữa yến tiệc kết thúc, chỉ thấy trên trời mây lành uốn lượn, một vị Thần quan được hai chú Tiên điểu dẫn đường, từ từ hạ xuống trên bầu trời Nam Châu, trong tay vị này cầm theo thánh chỉ, nói: “Bình Nam nguyên soái Dao Chân mau tiếp chỉ!”
Dao Chân dẫn theo chúng tướng lần lượt quỳ xuống tiếp chỉ.
Thần quan tuyên chỉ: “Bình Nam nguyên soái Dao Chân nhiều năm chinh chiến có công, anh hùng dũng mãnh thiện chiến, chính khí lẫm liệt khiến tà ma kinh khiếp. Ba ngày nữa, thiên đình mở tiệc tẩy trần thiết đãi, tấn phong nguyên soái làm Tư pháp Thiên thần, khâm thử!”
Dao Chân vừa nghe Tư pháp Thiên thần trong tâm cảm thấy vui vẻ, liền nghĩ: “Chí hướng của ta cuối cùng đã thành hiện thực!”
Sau khi Thần quan ẩn đi, cả Hy Hòa và Thanh Loan đều đến chúc mừng Dao Chân, ca ngợi Dao Chân có bản mệnh tốt, mấy viên đại tướng bên cạnh cũng tiến lên chúc mừng. Dao Chân khiêm tốn khước từ, nói: “Mọi người cũng đừng vội chúc mừng ta, tuy giờ Xi Vưu đã bị trảm sát, quân đội Xi Vưu bị đánh bại, nhưng Cộng Công đã trốn thoát ra ngoài rồi”.
“Nguyên soái! Chúng tôi đã phái người đi điều tra tung tích của Cộng Công! Đoán chừng không lâu nữa sẽ có tin tức!” Thuộc hạ của Dao Chân bẩm báo.
Dao Chân gật nhẹ đầu rồi quay lại trướng, tuy chiến sự cơ bản đã kết thúc, lại là bên thắng trận, thêm việc đón tin vui được tấn phong, nhưng vẻ mặt Dao Chân vẫn lầm lì không vui, bởi vì có một số việc quan trọng chưa xử lý xong. Rồi thấy cô nghiêm nghị nói: “Đi trói Đa Bảo đem đến đây cho ta!”
Vậy là mấy vị tướng lĩnh Côn Luân đã dùng tiên thừng trói Đa Bảo vào rồi áp giải đến trướng Nguyên soái.
Dao Chân bắt đầu hỏi tội Đa Bảo: “Thống lãnh binh Tử Vân Sơn Đa Bảo! Ngươi kháng quân lệnh, tự tiện dùng nước! Suýt chút nữa đã chôn vùi toàn bộ Nam Châu! Ngươi đáng tội gì?”
Đa Bảo sớm biết Dao Chân sẽ hỏi tội mình trước ba quân, nên đã có tính toán từ trước. Hắn dựa vào trước đây có kết giao với Phong Tiềm, vậy nên tìm mọi cách lấy lòng Phong Tiềm, nhờ Phong Tiềm đợi bên ngoài trướng để nếu sự tình chuyển biến xấu sẽ nhờ anh ta nói giúp.
Đa Bảo đáp: “Nguyên soái! Tại hạ quả thực không nhẫn tâm! Không thể nhẫn tâm nhìn bách tích Nam Châu vùi thân trong biển lửa! Huống hồ Nguyên soái không nói rằng đó là lửa của dầu trời, tại hạ cũng không biết! Trong tình huống cấp bách, liền gọi Thủy Long lên! Nhưng thấy tình hình không ổn tôi đã vội bảo họ mau chóng dừng lại… Tóm lại, vẫn là tại hạ đã sai, chỉ cần bách tính ở Nam Châu bình an vô sự, Nguyên soái muốn chém muốn giết thế nào, Đa Bảo xin phục tùng mệnh lệnh!”
Dao Chân nghe hắn ta nói vậy, sắc mặt dịu đi đôi chút, nói: “Tóm lại là đã chống đối quân lệnh, vậy hãy giao lại để Thiên đế xử lý!”
Lúc này, Phong Tiềm liền tiến lên trước thuyết phục: “Đây đều là những vị tướng lĩnh sẵn sàng xả thân vì bách tính Nam Châu. Bây giờ Nam Châu đã bình an rồi, hà tất phải đem chuyện này ra xử đến cùng như vậy?”
Dao Chân suy nghĩ một chút, nói với Đa Bảo: “Được rồi, việc này để ngày sau sẽ bàn tiếp, cho phép ngươi lui!”
Nét mặt Đa Bảo vừa lộ vẻ vui mừng thì thấy Dao Chân sau khi nói xong liền lấy từ trong tay áo ra bức mật thư đề “Dao quân sợ lửa”, Đa Bảo trong tâm thất kinh nghĩ: “Hỏng rồi! Đây là do sư muội quên dùng thuật tàng hình đây mà! Mảnh giấy này đã bị cô ta chặn lấy được! Nó thành chứng cứ mất rồi! Không được, tuyệt đối không được để lưu lại chứng cứ này…”
Dao Chân lấy bức mật thư ra, phẫn nộ ném nó lên mặt bàn, sau đó cô truyền lệnh: “Đưa A Trạch đến cho ta!”
Vừa đúng lúc này, bên ngoài có một tên tiểu binh chạy vào bẩm báo: “Bẩm báo! Nguyên soái! Đã tìm được tung tích của Cộng Công! Hiện hắn đang ở Bắc Sơn!”
Dao Chân vừa nghe thấy liền nói với Thanh Loan đang đứng bên cạnh: “Cất tờ giấy này đi! Ta sẽ quay lại ngay”. Sau đó liền cưỡi mây bay đi.
Đa Bảo thấy Thanh Loan mang tờ giấy cất đi thì trong tâm lại nổi lên một tà niệm khác…
Hắn ta nhanh chóng trở về tìm Ngọc Đẩu, nói rằng nhân lúc Dao Chân không có ở đó, hãy cấp tốc dùng “chiêu hồi thuật” để thu lại bức mật thư kia. Khi Ngọc Đẩu còn chưa kịp ra tay, Dao Chân đã nhận ra không thấy tăm hơi Cộng Công ở Bắc Sơn, liền hiểu rằng hắn ta nhất định đã chạy đến nơi khác, liền nhanh chóng quay trở lại.
Đa Bảo trong lòng lo lắng, nghĩ rằng chỉ còn cách lợi dụng Phong Tiềm, vì vậy hắn ta tỏ ra vô ý nói với Phong Tiềm: “Huynh đệ, ngươi nói ý trung nhân của ngươi là Dao Chân tướng quân, vì sao ta không thấy cô ấy có chút tình ý gì với ngươi nhỉ?”
Câu hỏi này lập tức chạm vào nỗi niềm chua xót sâu kín trong lòng Phong Tiềm khiến anh ta nhất thời ấp úng.
Đa Bảo lại giả vờ tỏ ra bị lỡ lời, nói: “Thật xin lỗi, huynh đài, tại hạ đã đụng vào nỗi đau của huynh”.
Phong Tiềm xua xua tay tỏ ý không sao, vậy là Đa Bảo lại nói: “Huynh đệ, ta có một cách có thể thăm dò xem Nguyên soái Dao Chân có thành ý với ngươi hay không!”
Ánh mắt Phong Tiềm sáng lên, hỏi: “Cách gì?”…
Dao Chân từ Bắc Sơn trở về, đang muốn tìm A Trạch để hỏi về bức mật thư, nhưng khi vừa quay lại thì gặp ngay quân sư cũng đến tìm cô để cùng phân tích tuyến đường mà Cộng Công có thể chạy trốn, bởi vì giọng điệu của quân sư Giải Trãi thư thả chậm rãi, lại nói tương đối nhiều, các hướng suy nghĩ đưa ra cũng rất phức tạp, mỗi phần lại phân tích rất lâu, vậy nên Dao Chân tạm thời đành gác chuyện bức mật thư sang một bên.
Khi cuộc đàm đạo của Dao Chân và Giải Trãi kết thúc, một tiểu đồng của Phong Tiềm đột nhiên xông vào trướng của Dao Chân kêu lớn: “Nguyên soái! Không xong rồi! Thượng thần Phong Tiềm đã bị Cộng Công bắt đi! Tính mạng ngài ấy đang bị đe dọa!”
Dao Chân giật mình, hỏi: “Đang ở chỗ nào?”
Tên tiểu đồng ngập ngừng ấp úng nói: “Nghe nói vẫn là… vẫn là ở Bắc Sơn!” Dao Chân lo lắng nói: “Ai chà! Thôi để ta tự đi tìm! Cộng Công! Ngươi xảo trá quỷ quyệt! Lần này để xem ta có giết được ngươi không!”
Nói ra thì quả là trùng hợp, bởi vì A Trạch trước đó bị Dao Chân tuyên gọi, anh không biết chuyện gì, cũng có chút nghi hoặc khó hiểu, dù sao trong lòng cũng đã xốn xang hồi hộp, vì cơ hội được nói chuyện với người thương Dao Chân của chàng cũng không nhiều. Cho nên sau khi A Trạch thi hành hình phạt nâng đỉnh xong liền nhanh chóng đi đến trướng của Dao Chân.
A Trạch ở bên ngoài trướng vừa hay nghe được cuộc đối thoại của họ, khi nghe đến đoạn Dao Chân sẽ đi giết Cộng Công để cứu Phong Tiềm! Trong lòng A Trạch quặn thắt, bởi vì tối qua anh vừa xem Thiên tượng, Cộng Công và Dao Chân là hai vế Chính – Phụ đối lập trong Tam giới, đã mất sẽ cùng mất! Dựa vào điệu bộ của nàng thì nhất định sẽ giết Cộng Công, nếu Cộng Công chết, tính mạng Dao Chân cũng không thể kéo dài…
A Trạch nghĩ đến đây tự nhiên không rét mà run, hơn nữa tinh tượng của Cộng Công lúc này đang ổn định, cho dù không giết nó thì mấy năm nữa cũng sẽ không có biến động gì lớn, cho nên A Trạch thầm nghĩ: “Tại sao nàng ấy lại liều lĩnh như vậy?! Không được, không được, mình phải đi ngăn nàng ấy lại và giải thích cặn kẽ việc này…”
Dao Chân khoác áo choàng lên người, rút thanh Lưu Ly Tịnh Khôn kiếm trên tóc ra, quay người đi ra khỏi trướng để đến Bắc Sơn, vừa ra khỏi trướng liền nhìn thấy A Trạch.
A Trạch khoanh tay ngang ngực nhìn Dao Chân nói: “Ngài không thể đi!”
Dao Chân nhất thời bối rối, liền hỏi: “Tại sao?”
A Trạch nghĩ một lát rồi nói: “Chuyến đi này rất nguy hiểm! Trước tiên ngài cứ ngồi xuống đã, chúng ta thong thả nói!”
Nghe A Trạch nói vậy, Dao Chân càng không hiểu thế nào, thầm nghĩ: “Tướng lĩnh muốn đi tiêu diệt ma quỷ, có lý nào mà binh lính lại được phép ngăn cản như này? Có nguy hiểm hay không đâu đến lượt hắn khoa chân múa tay chỉ trỏ? Thật kỳ lạ! Lẽ nào… hắn đang cố ý kéo dài thời gian của ta…”
Trong tâm Dao Chân thực sự hoài nghi, liền lạnh lùng cười một tiếng nói: “Ồ! A Trạch, ta vẫn còn chưa kịp xét hỏi ngươi! Ngươi có câu kết gì với Cộng Công kia không? Nói đi!”
A Trạch cảm thấy sững sờ, đột nhiên nghĩ ra: “Có lẽ nàng ấy đã nhìn thấy mấy con tiểu yêu của ma giới ra vào trại của mình”. Vì thế mà bình tĩnh đáp: “Ta không hề thông đồng câu kết gì với Cộng Công, nguyên soái minh xét”.
Dao Chân thấy A Trạch trả lời bình tĩnh như vậy, trong ánh mắt cũng không có chút gì lảng tránh, về cơ bản đã xác định được việc này không phải từ phía anh ta.
Dao Chân lúc này gật đầu nói: “Được, ta nhất định sẽ tra xét cho rõ. Ngươi tránh ra đã! Ta đi cứu người! Cộng Công kia không thể nào địch lại ta!”
Nhưng A Trạch vẫn không chịu, tiếp tục nói: “Chính vì địch không được nên ngài mới càng không thể đi!”
Dao Chân là một người nóng nảy, lúc này lòng như lửa đốt, gấp gáp nói: “Đầu óc người của Tử Vân Sơn các ngươi có vấn đề sao?! Tránh ra! Ta đi cứu người!”
Nói xong, Dao Chân giơ thanh Lưu Ly Tịnh Khôn kiếm lên, chĩa thẳng mũi kiếm vào ngực A Trạch, hùng hổ nói: “Mau tránh ra!”
A Trạch thấy Dao Chân đang chĩa thẳng mũi kiếm vào mình, bản thân anh đối với Dao Chân tình sâu nghĩa nặng, ai có thể sẵn sàng đối diện với lưỡi đao của Dao Chân như này? Huống hồ anh đã dùng “chuyển nghiệp thuật” để chữa thương cho Dao Chân hàng đêm, còn ban ngày thì chịu đựng oan ức ê chề, cho nên mức độ nhẫn nhịn của A Trạch cho đến khi Dao Chân chĩa kiếm vào ngực anh đã lên đến đỉnh điểm rồi.
Lúc này, A Trạch rất đau lòng, thầm nghĩ: “Dao Chân, ta đã vì nàng mà làm nhiều điều như thế, nhưng đổi lại thứ ta nhận được lại chỉ là mũi kiếm sắc lạnh sắp đâm thẳng vào ngực ta sao? Được thôi… Được thôi…”
A Trạch lẽ ra có thể giải thích, nhưng giờ anh cũng không muốn giải thích gì nữa, vì vậy cứ đứng sừng sững ở đó, lạnh lùng nói: “Ngài có bản lĩnh, có khả năng thì còn đợi gì nữa, cứ đâm đi thôi”.
Dao Chân thấy anh ta rõ ràng đang khiêu khích cô, liền nghĩ: “Ta sẽ đi giết Cộng Công trước, trở về sẽ xét hỏi đến ngươi! Trước tiên ta cứ đâm hắn một kiếm, khi hắn nghiêng người né đi thì ta sẽ cưỡi mây đi luôn là xong”.
Nghĩ xong Dao Chân nhướng mày trừng mắt nói: “Tránh ra!” Nói đoạn liền hướng về phía ngực A Trạch đâm tới…
Nhưng A Trạch đã không tránh mũi kiếm đang đâm tới ấy.
Khi Dao Chân nhận ra A Trạch không hề né tránh, muốn thu kiếm lại thì muộn mất rồi, thanh Lưu Ly Tịnh Khôn kiếm đã xuyên thẳng vào trái tim A Trạch!
Dao Chân kinh hoàng vội rút kiếm ra, máu từ ngực A Trạch phun ra như suối, Dao Chân quá sợ hãi ném kiếm sang một bên, ôm chầm lấy A Trạch đang sắp sửa ngã xuống.
Ngay lập tức, máu tươi nhuộm đỏ một vùng, Dao Chân kinh hãi mở to mắt hét lên: “Tại sao ngươi không né đi?”
A Trạch từ từ mở mắt ra, giọng nói đã vô cùng yếu ớt: “Là… là Tư pháp chính cung… đối đầu với Cộng Công, nhưng… một mất… tất cả cùng mất…” Nói xong liền ngất đi.
Dao Chân hoàn toàn không hiểu A Trạch vừa nói điều gì, nhìn những vệt máu trước mắt và nhìn A Trạch tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, trong bao năm chinh chiến cô chưa từng sát hại người vô cớ, vậy nên Dao Chân thập phần hoảng loạn, cuống cuồng lay A Trạch gọi lớn: “A Trạch! A Trạch! A Trạch… ngươi cố lên, ta đi tìm Sư phụ! Sư phụ nhất định sẽ cứu được ngươi!”
Nói rồi, Dao Chân ôm lấy A Trạch trong tay, hối hả bay về phía Ngọc Kinh Sơn…
(Còn tiếp)
Ngày đăng: 16-08-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
Nguồn: Chánh Kiến
Mời quý độc giả ghé thăm trang Chánh Kiến để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.
- Xem thêm:
- Huyền mộc ký (3-24)
- Huyền mộc ký (3-23)
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!