Tác giả: Thoại Bản tiên sinh
[ChanhKien.org]
Lúc này ở Ngọc Kinh Sơn, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ đang cùng nhau chơi cờ.
“Sư huynh, ván này huynh thua chắc rồi!”
Thông Thiên Giáo Chủ từng bước từng bước thiết lập thế trận, vây hãm toàn bộ các quân cờ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, vây chặt đến mức con kiến cũng khó lòng chui lọt.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói: “Ha ha, sư đệ chớ vội mừng sớm quá, tuy đệ dần áp đặt cục diện nhưng khó cưỡng lại Thiên đạo vô thường”.
Khi Nguyên Thủy Thiên Tôn còn chưa nói dứt câu liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi lớn: “Sư phụ! Sư phụ cứu mạng! Sư phụ cứu mạng!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe thấy vậy liền nói: “Không xong rồi!” và đi ra khỏi cửa động, Thông Thiên cũng đi ra theo.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy Dao Chân đang ôm trong tay một Tiên gia là chàng thanh niên trẻ, nơi trái tim của chàng trai đã bị một lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng một lỗ, tính mạng đang rất nguy kịch, Thiên Tôn liền nhanh chóng phẩy phất trần đưa chàng trai vào thẳng chiếc giường bên trong.
Sau khi hỏi Dao Chân nguyên do đầu đuôi câu chuyện, Dao Chân liền quỳ xuống nói: “Sư phụ! Là tại thanh Lưu Ly Tịnh Khôn kiếm của con đã bất cẩn khiến anh ta bị thương!”
Thông Thiên Giáo Chủ sớm đã nhận ra A Trạch, nhưng không nói gì, chỉ khi nghe nói chính Dao Chân đã khiến anh ta bị thương, liền tức giận nói: “Sư huynh! Các người gây họa rồi! Các người có biết hắn là ai không?! Hắn chính là thị giả hầu hạ bên cạnh Sư phụ chúng ta đó!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe thấy thế giật mình hỏi lại: “Cái gì?!”
Thông Thiên Giáo Chủ nói: “Đây là người mà Sư phụ đặc biệt phái đến cho ta trong trận chiến ở Nam Châu lần này. Dao Chân ngươi thật gan to bằng trời! Sao dám cả gan gây hại tính mạng hắn ta?!”
Dao Chân quỳ xuống nói: “Thúc phụ! Đây là lỗi của con! Xin hãy mau cứu mạng anh ta!”
Thông Thiên xắn tay áo lên, đẩy Dao Chân ra ngoài cửa, rồi cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn xem vết thương cho A Trạch.
Sau khi kiểm tra vết thương, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên đưa mắt nhìn nhau không nói gì, cả hai đều nghĩ: “Thanh Lưu Ly Tịnh Khôn kiếm này là loại vũ khí từ thời thượng cổ rất sắc bén, bị kiếm này đâm xuyên tim thì liệu còn cứu được nữa không?”
Dao Chân nghĩ: “Sư thúc và Sư phụ đều đang ở đây, A Trạch sẽ không sao, nhưng Phong Tiềm thì vẫn đang ở trong tay Cộng Công, tính mạng đang gặp nguy hiểm, cứ đi xem huynh ấy thế nào trước đã, sau khi cứu huynh ấy xong mình sẽ trở lại đây…”
Nghĩ xong Dao Chân liền đằng vân bay đi.
Thiên Tôn và Thông Thiên vẫn đang loay hoay trong phòng, Thiên Tôn đành nói: “Mau đưa anh ta đến Đại La Thiên thôi, Sư phụ khẳng định sẽ…” Thiên Tôn còn chưa kịp nói xong, Thông Thiên đã ôm A Trạch cưỡi mây bay đi, rồi nói vọng lại: “Ta lên Thiên cung, tìm Thiên Y xem thế nào, chưa biết chừng sẽ có cách cứu được…”
Nguyên Thủy Thiên Tôn từ dưới nói với lên: “Ai chà! Thiên Y nào bằng Sư phụ kia chứ…”
Thông Thiên Giáo Chủ không quan tâm, tự mình ôm theo A Trạch hướng về phía Thiên cung mà bay tới.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghĩ thầm: “Hắn cứ nhất định phải để Thiên Đế biết chuyện mới được…”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghĩ một chút rồi nói với tiểu đồ đệ bên cạnh: “Lấy roi thần lại cho ta!”
Lúc này Dao Chân vừa về đến Nam Châu thì “gia quyến” của người bị thương cũng vừa tìm đến cửa.
Thấy Đào Đào, Mặc Mặc khóc lóc tìm Dao Chân, trên tay đang cầm những chiếc áo loang lổ máu.
Đào Đào, Mặc Mặc nhìn thấy Dao Chân liền mắng luôn: “Ngươi đúng là vô lương tâm! Chủ nhân chúng ta đối với ngươi tốt như thế mà ngươi nỡ đối xử lại với ngài ấy thế này đây! Ngươi quả thực là thứ vô tình máu lạnh!”
Dao Chân nhận ra họ là tùy tùng của A Trạch, đang định giải thích thì Đào Đào ném những bộ y phục dính đầy máu xuống đất, nói: “Hãy xem đi! Đây là những gì mà chủ nhân nhà chúng ta phải chịu đựng thay ngươi đó!”
Dao Chân nhìn những bộ y phục sũng máu, vẻ mặt sững sờ. Mặc Mặc nhặt lên một chiếc rồi khóc nói: “Đây là chiếc mà ngày đầu tiên ngươi chịu thương thay tướng sĩ, trên vai và hai bên sườn có hai vết máu dài ba tấc, đây là chiếc hôm đó ngươi chịu thương do cú đâm, chỗ ngực có hai vệt máu, còn đây là chiếc mà ngày hôm đó ngươi chịu vết thương trúng độc chất màu vàng, các vết thương đều đang mưng mủ, có thể nhìn thấy vết mủ vàng trên thân áo…”
Dao Chân mở to hai mắt, nhìn thấy vết thương trên những bộ y phục loang lổ máu này và những vết thương trên người mình giống hệt nhau!
Dao Chân thất kinh hỏi: “Đây… đây… đây là chuyện gì vậy?”
Đào Đào nói: “Chủ nhân nhà chúng ta mỗi đêm đều ở bên ngoài doanh trại của ngươi, rồi dùng chuyển nghiệp thuật để chuyển những vết thương trên người ngươi sang thân thể của ngài ấy, rồi thay ngươi chịu đựng”.
Dao Chân nghe xong, thật như sấm nổ giữa trời quang, ngỡ ngàng không thể tin nổi, lắp bắp hỏi lại: “Vậy… vậy… anh ta vì sao lại làm điều này?”
Mặc Mặc rơi nước mắt nói: “Người mà ngươi đâm cho một nhát kiếm hôm nay, chính là vào đêm trước cuộc Nam chinh lần này đã nhảy xuống sông Nhược Thủy ở núi Côn Luân các ngươi, khi lên bờ người đầu tiên ngài ấy nhìn thấy là ngươi. Và rồi từ đó nó bén rễ thành duyên tình nặng sâu”.
Dao Chân thất kinh nói: “Cái gì?! Anh ta đã rơi vào dòng Nhược Thủy! Mà khi lên bờ thì người đầu tiên nhìn thấy là ta?! Không… không thể nào…”
Đào Đào nói: “Có gì mà không thể?! Xin hỏi vào đêm đó có phải Thượng Thần đã ngồi cười vui vẻ bên bờ sông Nhược Thủy hay không?”
Dao Chân chợt nhớ lại sự việc xảy ra tối hôm đó, khi thấy Ngọc Trác Tiên tử vì mình mà đã bỏ đi nên Dao Chân cảm thấy quá buồn cười, liền ngồi luôn trên bờ Nhược Thủy mà phá lên cười….
Dao Chân nhớ lại điều này rồi lại nhìn sang những bộ y phục sũng máu, lại nhớ đến cử chỉ quan tâm trìu mến của A Trạch lúc dạy cô chuyển nghiệp thuật ngày nào… Và khi A Trạch bị cô chĩa mũi kiếm vào, anh ấy tỏ ra rất đau lòng…
Dao Chân khuỵu xuống bên cạnh đống y phục đầm đìa máu, đôi tay run rẩy khẽ sờ từng chiếc một, trái tim nàng run lên, nước mắt rơi xuống từng giọt tí tách tí tách…..
Đào Đào, Mặc Mặc thấy Dao Chân quỳ bên những bộ y phục của chủ nhân, nước mắt từng giọt lã chã tuôn rơi, cũng thấy cảm động nên không còn thấy căm ghét cô nhiều như trước.
Dao Chân vò chặt những bộ y phục trong tay, nước mắt không ngừng rơi, trong lòng vạn phần đau đớn, Đào Đào, Mặc Mặc thường ngày nhìn thấy hình ảnh của Dao Chân uy phong lẫm liệt, chưa bao giờ thấy cô ấy khóc, mà bây giờ cô đang quỳ gối khóc lóc thảm thiết, như thế này nhất định sẽ không phải giả vờ.
Đào Đào, Mặc Mặc cũng là những người thiện lương nhân hậu, nghĩ rằng: “Dù sao thì chủ nhân đã là thân bất tử, chẳng qua cũng chỉ bị thương một chút mà thôi”, vậy nên liền tiến đến đỡ Dao Chân dậy, nhưng Hy Hòa lại kéo họ ra nói nhỏ: “Chúng ta hãy cứ ra ngoài một chút, để cô ấy yên tĩnh suy nghĩ”.
Vậy là Hy Hòa và Đào Đào, Mặc Mặc cùng đi ra ngoài, Dao Chân ở trong phòng một mình tĩnh lặng nhớ lại những điều về A Trạch, càng nghĩ càng thấy giống như những gì Đào Đào, Mặc Mặc đã nói, ánh mắt A Trạch nhìn cô chan chứa đầy tình cảm, Dao Chân càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có lỗi với người ta…
Lúc này Phong Tiềm vẫn đang đợi cô ở lối vào Bắc Sơn, vì đây là kế mà Đa Bảo bày cho Phong Tiềm, còn Phong Tiềm thì cho rằng chỉ là đùa vui với Dao Chân một chút mà thôi, anh ta căn bản không ngờ sự việc xảy ra lại có hậu quả nặng nề như vậy.
Lúc này tùy tùng của Phong Tiềm hớt hải chạy đến bẩm báo: “Chủ nhân! Chủ nhân! Không xong rồi! Toàn…toàn là…toàn là máu cả!”
“Cái gì?! Dao muội bị thương sao?” Phong Tiềm lo lắng hỏi.
Tên tùy tùng ấp úng nói: “Không biết là ai…là máu của ai…”
Trong tâm Phong Tiềm rất sốt ruột, lo lắng cho Dao Chân nên vội vàng bay trở về doanh trại, đến bên ngoài trại của Dao Chân, vừa định đi vào thì đụng ngay Hy Hòa.
Hy Hòa ngạc nhiên hỏi: “Huynh trở về rồi à? Tốt quá rồi! Huynh không sao chứ?”
Phong Tiềm nói: “Dao Chân có bị thương không?”
Hy Hòa nói: “Không việc gì, làm sao huynh thoát ra được vậy?”
Khi Phong Tiềm nghe thấy Dao Chân không bị thương liền thở phào nhẹ nhõm, ríu rít nói chuyện với Hy Hòa…
Dao Chân ở trong trại nghe tiếng Phong Tiềm mới chợt nhớ ra anh ta, vì nghe thấy anh ta không sao nên Dao Chân không đứng dậy nữa, cứ quỳ ở đó.
Nghe thấy Phong Tiềm cười nói rôm rả với Hy Hòa: “Ha ha, ngay cả muội cũng thấy sững sờ đúng không? Ta chỉ là trêu đùa muội ấy thôi! Làm gì có Cộng Công nào chứ! Chỉ có mình ta đi dạo ở Bắc Sơn thôi!”
Sắc mặt Hy Hòa đột nhiên thay đổi, nụ cười dần dần biến mất, rồi hỏi: “Vì sao huynh lại đùa cợt kiểu này?”
Phong Tiềm đỏ mặt nói: “Ừm… cũng không có gì, là muốn xem xem muội ấy có để ý ta không mà thôi. Dù gì trước đây chúng ta ở Ngọc Kinh Sơn cũng vẫn trêu đùa nhau như thế!”
Hy Hòa lắc đầu nói: “Huynh gây họa mất rồi…”
Nếu nói vừa rồi Dao Chân nghe được A Trạch có tình cảm sâu nặng với cô ấy, mỗi đêm đều trị thương cho cô thì quả như sét đánh giữa trời quang, còn Phong Tiềm nói: “Ta chỉ là trêu đùa muội ấy” thì đối với Dao Chân mà nói nó giống như sét đánh ngay trên đỉnh đầu.
Dao Chân giận dữ lập tức đứng phắt dậy, mắt trợn trừng, thở hổn hển, nhất thời không nói được gì. Cô nhìn trên bàn thấy cái “bình ngọc Băng Tâm” mà Phong Tiềm tặng liền đập mạnh xuống bàn, chiếc bình liền vỡ tan ra thành từng mảnh.
Phong Tiềm nghe thấy tiếng bể vỡ của thứ gì đó trong trướng, cảm thấy có gì không ổn, liền đi vào, nhìn thấy Dao Chân đang đứng quay lưng lại phía anh ta.
Phong Tiềm vừa định lên tiếng thì thấy Dao Chân quay người lại, khắp thân toàn vết máu, nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cùng phẫn nộ, Phong Tiềm vô cùng kinh ngạc.
Dao Chân đưa tay chạm vào các vệt máu trên người cô, lạnh lùng cười nói: “Ha ha, ha ha ha, huynh toại nguyện rồi nhé, vết máu trên người ta đủ để chứng minh là ta có quan tâm đến huynh đó”.
Nhìn tình cảnh này, Phong Tiềm bối rối hoang mang, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì Dao Chân ném chiếc áo choàng xuống đất rồi đuổi Phong Tiềm ra ngoài trại.
Phong Tiềm loạng choạng suýt ngã nhào xuống đất, vội hỏi Hy Hòa xem chuyện này là thế nào.
Hy Hòa liền tường thuật đầu đuôi ngọn ngành từng việc cho Phong Tiềm.
Phong Tiềm không biết sự việc lại phát sinh đến mức đó, cảm thấy rất có lỗi, vừa định bước vào xin lỗi Dao Chân thì thấy một đống mảnh vỡ từ trại của Dao Chân bay ra, đó chính là những mảnh vỡ của chiếc bình ngọc Băng Tâm.
Phong Tiềm buồn bã nhìn những mảnh vỡ này, sau một lúc lại nghe thấy trong trướng có tiếng vải bị xé … “soạt”…”soạt”… giống như âm thanh của một trái tim đang tan vỡ. Sau đó từ trong trướng lại ào ào bay ra những tấm áo bào màu trắng tuyết, những mảnh áo bào trắng này từ từ rơi xuống đám mảnh vỡ của bình ngọc Băng Tâm, cảnh tượng bi thương càng thêm chồng chất, mọi thứ có lẽ đã không còn cách nào trở lại như xưa.
Phong Tiềm nhìn những mảnh áo bào, cảm thấy đau lòng khôn tả, giọng run run nói: “Nàng… nàng ấy muốn cắt bỏ áo choàng để đoạn tuyệt với ta sao?”
Phong Tiềm ngồi sụp xuống, tay nắm chặt các mảnh vỡ của bình ngọc Băng Tâm đến khi bàn tay bị cứa rách ra, máu chảy đầm đìa nhưng vẫn không buông…
Lúc này ở Thiên Cung, đối mặt với A Trạch toàn thân đầy máu, hơi thở thoi thóp, các Thiên Y cũng đành khoanh tay bất lực, chuyện này đã làm kinh động đến cả Thiên Đế, Người cũng đến thăm A Trạch.
Thông Thiên Giáo Chủ nói với Thiên Đế: “Dao Chân kia nghiệt sát nặng nề, tính khí ngang ngược thô bạo, khó có thể đảm nhận chức vụ Tư Pháp Thiên Thần…” Thông Thiên cứ liên tục lải nhải gièm pha bên tai Thiên Đế những lời ấy.
Còn Nguyên Thủy Thiên Tôn thì đang tìm đủ mọi cách để cứu A Trạch, cũng không quan tâm gì đến Thông Thiên Giáo Chủ.
Lúc này hơi thở của A Trạch càng ngày càng yếu ớt, e rằng khó có thể cứu chữa được.
“Sư đệ, giờ chúng ta hãy mau chóng đưa A Trạch trở về Đại La Thiên thôi, nếu trì hoãn nữa e rằng sẽ xảy ra chuyện!” Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa dứt lời thì tất cả các Thiên Y đang cấp cứu cho A Trạch đều từ nội điện cúi đầu bước ra.
Các Thiên Y lắc đầu, Thiên Đế vội vàng hỏi: “Lẽ nào. . . Lẽ nào đã….”
Chúng Thiên Y gật gật đầu, lần lượt quỳ xuống nói: “Chúng thần bất tài”.
Trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn “ong” lên một tiếng, Thông Thiên Giáo Chủ thì thở dài một hơi.
Lúc này, phía chân trời một chiếc thuyền nhỏ được bao quanh bởi luồng khí màu tím bay tới, trên thuyền không có ai, chỉ có một dải khí màu tím quấn lấy mái chèo, chậm rãi chèo tới trước mặt mọi người.
Nguyên Thủy Thiên Tôn chăm chú nhìn kỹ, nói: “Đây là chiếc thuyền Phổ độ của Sư phụ, bên trên còn có luồng tiên khí của Sư phụ”.
Bởi vì trên thuyền Phổ độ của Hồng Quân Lão Tổ có một dải khí, cho nên Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên lần lượt hướng về chiếc thuyền mà quỳ xuống, giống như đang nhìn thấy Hồng Quân Lão Tổ vậy.
Chỉ thấy thuyền Phổ độ từ từ bay đến nội điện chỗ A Trạch đang nằm, luồng khí màu tím này gác mái chèo xuống, đến bên giường A Trạch nằm, cuộn lấy A Trạch đưa lên thuyền, rồi lại nhấc mái chèo lên, từ từ chèo về phía chân trời cho đến khi dần biến mất…
Lúc này trong quân doanh Nam Châu đột nhiên có một trận gió mạnh thổi tới, Đào Đào, Mặc Mặc bị gió cuốn lên cao rồi biến mất về phía cuối trời, chỉ để lại những bộ y phục sũng máu của A Trạch.
Cơn gió lớn cũng thức tỉnh Dao Chân lúc này đang đầy bi thương phẫn uất, Dao Chân đột nhiên nghĩ đến việc A Trạch vẫn còn đang ở Ngọc Kinh Sơn, liền nhanh chóng đứng dậy đi thăm A Trạch.
Dao Chân vừa định đi ra cửa thì đã nhìn thấy Sư phụ đang nghiêm nghị đứng đó, Dao Chân vội vàng hỏi: “Sư phụ, A Trạch thế nào rồi ạ?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn bước vào trong trướng, không nhìn Dao Chân, nghiêm giọng nói: “Quỳ xuống!”
Dao Chân nhanh chóng quỳ xuống nhưng vẫn liên tục hỏi: “Sư phụ! A Trạch bây giờ đã qua cơn nguy kịch hay chưa?…”
Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài nói: “Tổ Sư con đã đến đón Tiên thể anh ta đưa đi rồi”.
Dao Chân nghe đến hai chữ “Tiên thể”, cảm thấy chấn động như sét giáng thẳng xuống đỉnh đầu, nức nở khóc lớn hỏi: “Tiên thể? Huynh ấy đã…”
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật nhẹ đầu, Dao Chân ngồi bệt xuống đất, cảm giác đau đớn day dứt không thể chịu nổi. Chỉ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm chiếc roi lên, nghiêm khắc hỏi Dao Chân: “Vì sao con lại ngộ thương A Trạch?”
Dao Chân nhổm người lên tiếp tục quỳ ở đó, nước mắt lã chã thành dòng rơi xuống, không nói được gì.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại nói: “Nói đi! Hà cớ gì con vô cớ gây tổn hại đến sinh mạng người ta?”
Dao Chân cố nén đau thương nói: “Con muốn đi giết Cộng Công, huynh ấy sợ con gặp nguy hiểm nên đứng chặn cản đường, vậy nên con… con đã dùng kiếm đâm tới….”
Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi tiếp: “Lúc này chiến sự ở Nam Châu đã lắng xuống, con cũng không phải là người chỉ thích đánh nhau, vì sao lại nóng vội như thế với một tên Cộng Công kia? Có phải con còn có chuyện gì giấu ta không?”
Dao Chân lau nước mắt nói: “Không có, chỉ là tại con sốt ruột”.
Liền nghe “vút” một tiếng, Nguyên Thủy Thiên Tôn quất một roi rất mạnh vào Dao Chân, rồi tiếp tục hỏi: “Có phải con đang không nói thật với Sư phụ hay không?”
Dao Chân vừa chịu một roi khiến lưng đau điếng nhưng lại cảm thấy sự bi thương thống khổ trong lòng giảm đi một phần, liền nghĩ: “Sư phụ, người cứ đánh chết con đi, cứ đánh chết một kẻ vong ân phụ nghĩa là con đi…”
Dao Chân vẫn nói: “Không có, chỉ là do con nóng ruột muốn đi giết Cộng Công”.
Sau đó chỉ nghe tiếng “vút”, “vút”… đại khái khoảng bảy, tám tiếng gì đó, mỗi một roi đều đánh lên rất mạnh, lưng Dao Chân lằn thêm rất nhiều vệt máu nữa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại hỏi tiếp: “Nếu con không nói rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc thì làm sao Sư phụ bảo vệ được con?!”
Dao Chân vẫn lắc lắc đầu nói: “Con không giấu gì Sư phụ, chính là bản thân con rất muốn đi giết Cộng Công”.
Nghe vậy sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn rất phẫn nộ, liền vén tay áo lên để đánh mạnh hơn.
Thực ra vừa rồi Hy Hòa vẫn đứng sau bức rèm trong trướng, nghe thấy “vút vút” mấy tiếng khiến trong lòng Hy Hòa hãi hùng khiếp vía.
Đến khi Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh mỏi tay, còn mồ hôi của Dao Chân cũng từng giọt từng giọt nhỏ xuống thì Nguyên Thủy Thiên Tôn mới dừng tay, hỏi Dao Chân: “Dao Chân, con hãy nói cho Sư phụ nghe, có phải con đang cố bao che cho ai không?”
Mồ hôi Dao Chân túa ra đầy mặt, ngước lên nhìn Sư phụ, nước mắt lưng tròng nhưng trước sau vẫn nói như cũ: “Không có”.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắm mắt lại, thở dài một tiếng rồi phẩy tay áo đi ra…
Lúc này Hy Hòa mới dám từ sau rèm bước ra, nhìn thấy Dao Chân khắp mình thương tích, mồ hôi vã ra trên mặt, nhưng vẫn đang quỳ ở đó, tâm tình cô đơn hiu hắt.
Hy Hòa không biết phải làm sao, chỉ nhìn thấy một chiếc bình nhỏ dựng ngay ở trước cửa.
Hy Hòa cầm lên xem thì hóa ra đây là loại thuốc chuyên trị thương khi bị roi thần đánh, chắc là do Nguyên Thủy Thiên Tôn để lại, Hy Hòa thầm nghĩ: “Ô, Thiên Tôn chỉ là bất đắc dĩ nên mới làm như vậy, cũng không thể không dạy dỗ muội ấy một trận”.
Hy Hòa cầm cái bình lên, định bôi lên cho Dao Chân nhưng Dao Chân lại đẩy Hy Hòa ra, nói: “Không cần, muội vẫn chịu được”.
Hy Hòa nói: “Đừng ngoan cố ta đây nữa! Lại đây! Để ta bôi thuốc cho muội!”
Dao Chân đẩy Hy Hòa ra, loạng choạng đứng dậy, nước mắt giàn giụa hét lớn: “Không cần!”
Nói xong, liền dùng hai tay nâng những bộ y phục nhuốm máu của A Trạch lên, ôm vào trong lòng, dùng hết sức bình sinh nói: “Truyền lệnh xuống, việc liên quan đến dư đảng Cộng Công sau này sẽ xét, phát lệnh hồi phủ”.
Vậy là hành trình đến Nam Châu lần này đã kết thúc.
Lúc này ở Thiên Cung, Thông Thiên Giáo Chủ vẫn liên tục đứng bên Thiên Đế gièm pha, cứ chăm chăm vào việc Dao Chân làm A Trạch bị thương, nhất định không đồng ý để Dao Chân nhậm chức Tư Pháp Thiên Thần.
Thiên Đế vẫn chưa biểu hiện thái độ gì, lúc này có vị Thần quan vào báo: “Bệ hạ, buổi đại lễ tấn phong Tư Pháp Thiên Thần vào ngày mai đã chuẩn bị xong, Tư Pháp Quyền trượng đã được thỉnh đến, tạm thời đang đặt ở Chính Càn Điện”.
Thiên Đế nói: “Được, trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi”.
Thông Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Dao Chân kia mới chỉ có thanh Lưu Ly Tịnh Khôn kiếm trong tay đã không biết trời cao đất dày là gì, giờ lại được cây Quyền trượng Tư Pháp này thì xem ra sẽ dám phản lại cả Trời!”
Thiên Đế thở dài một tiếng, nói: “Nếu vậy thì tạm thời cứ miễn buổi thụ phong này đi đã!”
Thông Thiên vội vàng nói: “Bệ hạ, không thể miễn được, vị trí Tư Pháp Thiên Thần trong Tam giới bỏ trống đã lâu, đã không có Thần cai quản thiện ác trong Tứ Châu rồi, giờ nếu không ai đến đó đảm nhiệm, e rằng Tứ Châu càng khó trị lý”.
Thiên Đế nói: “Ý của Giáo Chủ là muốn trẫm thay người khác phải không? Giáo Chủ có gì cứ nói thẳng ra”.
Thông Thiên liền cố tỏ ra phân tích thiệt hơn, nói: “Người từ núi Côn Luân tính khí rất hống hách ngang ngược, người Ngọc Kinh Sơn thì không thiện chiến, vì sao ngài không để người của Tử Vân Sơn chúng thần đảm trách công việc khó khăn này xem sao?”
Thiên Đế cười sảng khoái nói: “Được! Tử Vân Sơn lần này cũng đã tham dự Nam chinh, cũng lập được chiến công hiển hách, uy đức cũng đủ để đảm nhận nhiệm vụ này, Giáo Chủ hãy tiến cử người đi!”
Thông Thiên dương dương đắc ý nói: “Thần tiến cử Đa Bảo! Đa Bảo được thần trông nom coi sóc từ nhỏ đến lớn, là người trung hậu chín chắn, lại còn học được thần thông Tử Vân của thần…”
Thiên Đế không chút do dự nói: “Được! Truyền lệnh ta xuống: Dao Chân còn nhỏ cần tiếp tục rèn luyện, ngày mai để Đa Bảo thụ nhận chức Tư Pháp Thiên Thần!”
Thông Thiên Giáo Chủ mãn nguyện cáo từ.
Ngay lúc Thông Thiên Giáo Chủ vừa đi thì lão bộc đằng sau Thiên Đế che mặt cười, Thiên Đế nhìn thấy liền hỏi: “Ngươi cười gì?”
Lão bộc lập tức tỏ vẻ nghiêm túc trở lại, nói: “Vi thần thất lễ, vừa rồi bật cười bởi vì Giáo Chủ đã không biết chức Tư Pháp Thiên Thần trong Tam giới trước giờ luôn là do Thiên định, nếu người này không phải do ông trời tuyển chọn thì cây Quyền trượng Tư Pháp sẽ không nghe theo sự sai bảo của người đó, mà sẽ còn phá rối anh ta”.
Thiên Đế cũng cười rồi nhìn ông ta nói: “Ngươi biết cũng không ít nhỉ!”
……..
Lại nói sau khi chiến sự ở Nam Châu kết thúc, đáng lẽ Dao Chân sẽ phải lên Thiên đình phục mệnh, nhưng lần này cô chỉ dùng một tờ tấu sớ miêu tả sơ qua tình hình và kết quả chiến sự thời điểm đó rồi gửi lên Thiên đình, sau đó bay thẳng về núi Côn Luân.
Vừa trở về Côn Luân Sơn không lâu thì tiếp được thánh chỉ bãi miễn chức Tư Pháp Thiên Thần của cô, Dao Chân lãnh chiếu chỉ xong vẫn y như cũ chẳng nói chẳng rằng trở về tẩm điện của mình rồi đóng cửa lại.
Mọi người đều nghe được tin tức này, ai nấy thở dài buồn bã, Phong Tiềm cũng biết chuyện nên lo lắng hỏi Hy Hòa, Hy Hòa nói: “Muội ấy đã thay huynh mà chống lại tất cả”.
Phong Tiềm nghẹn ngào muốn khóc, muốn lên Thiên đình để giải thích với Thiên Đế, Hy Hòa đẩy anh ta ra rồi nghiêm túc nói: “Huynh định nói điều gì? Rằng muội ấy là ý trung nhân của huynh? Hay huynh là ý trung nhân của muội ấy? Hay huynh muốn Dao Chân hết chịu đựng nổi nữa mới thôi?!”
Phong Tiềm nghẹn ngào rưng rưng nói: “Ta đã mắc nợ Dao muội quá nhiều…”
Nói xong liền cưỡi mây bay đi biệt vô tăm tích.
Lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ cùng quỳ xuống trước mặt Hồng Quân Lão Tổ, cả hai đều đến để xin chịu phạt. Chỉ nghe Thông Thiên nói: “Là đệ tử không trông nom tốt cho A Trạch, để hắn chết thảm dưới kiếm của kẻ lỗ mãng kia. Xin Sư phụ cứ trách phạt!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Sư phụ, con là Sư phụ của kẻ lỗ mãng kia, người bị trách phạt đáng phải là con”.
Hồng Quân Lão Tổ vẫn chưa mở mắt, vẫn nhắm mắt nói: “Đứng lên cả đi”.
Thông Thiên Giáo Chủ liền đứng dậy nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đang quỳ ở đó.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy từ trong ngực ra một cây roi nhuốm máu loang lổ, nói: “Sư phụ, Thiên Đế đã thu hồi chức Tư Pháp Thiên Thần của Dao Chân rồi, ngày mai đệ tử Đa Bảo của Sư đệ sẽ đảm nhận nó. Dao Chân quá hung hăng lỗ mãng, tất cả là do sai lầm của người làm thầy là đệ tử đây, xin Sư phụ cứ trách phạt!” Nói xong liền trình chiếc roi dính đầy máu lên Hồng Quân.
Thông Thiên nhìn chiếc roi thần nhuốm máu, biết Sư huynh muốn dùng khổ nhục kế nên khẽ “hừm” một tiếng.
Hồng Quân từ từ mở mắt ra nhìn cây roi, rồi lại nhắm mắt lại và nói: “Tư Pháp Thiên Thần không phải là một vị trí dễ làm, con phải dạy dỗ đồ đệ cho tốt”.
Thông Thiên nhanh nhảu thi lễ nói: “Vâng! Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt! Để nó không phụ sự mong đợi của mọi người!”
Hồng Quân mở mắt ra, liếc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi biến mất…
Ngày hôm sau, đại lễ tấn phong bắt đầu.
Bởi vì chức vị Tư Pháp Thiên Thần kia không chỉ cai quản việc thưởng phạt thiện ác của Tứ Châu, mà còn cần diệt tà trừ ác, chinh chiến tám phương, cho nên hầu hết các võ tướng trên Thiên đình đều cần đến tham dự, hơn nữa còn đem toàn bộ binh quyền giao cho Tư Pháp Thiên Thần, từ đó Tư Pháp Thiên Thần chính là cấp bậc đứng đầu của tất cả chúng võ tướng, tất cả các Thiên binh cũng đều phải nghe lệnh của người đó.
Tuy lúc này Đa Bảo sẽ thụ nhận chức vị nhưng Dao Chân đang là Bình Nam nguyên soái nên không thể không đến tham gia.
Chỉ thấy Đa Bảo hớn hở tiến lên phía trước chuẩn bị nhậm chức, còn Dao Chân trông rất cô đơn, thần tình hiu hắt đang cúi đầu đứng sang một bên, trên cổ và mu bàn tay vẫn còn vết máu, cũng vì cô không chịu bôi thuốc, phía sau lưng vẫn đang rỉ máu.
Đa Bảo tiến đến nói giọng khiêu khích: “Sao thế? Bị Sư phụ đánh sợ quá nên ủ rũ thế à?”
Dao Chân cũng không quan tâm, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Đa Bảo lại chế giễu tiếp: “Ha ha, xem ra Dao Chân không chỉ sợ lửa mà còn sợ cả roi của sư phụ nữa kìa! Ha ha ha!”
Vào lúc hắn ta đang cười ha ha và quay sang nhìn Dao Chân, bắt gặp cô đang trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn ta, liền giật bắn mình, lúc đó hắn ta mới biết bản thân đã nói lỡ lời.
Dao Chân trừng trừng nhìn hắn ta nói: “Thì ra là ngươi, tên tiểu nhân! Hóa ra là ngươi… đã cấu kết với Xi Vưu, suýt chút nữa thì hủy diệt cả Nam Châu, đồ táng tận lương tâm!”
Đa Bảo nghĩ rằng chứng cứ đã sớm bị mình lấy trộm đi trong lúc rối ren, nên rất tự tin nói: “Đúng như vậy thì sao? Ngươi có chứng cứ không?”
Dao Chân siết chặt nắm tay, nhắm nghiền hai mắt, thực sự không muốn nhìn mặt hắn ta.
Nghi lễ tấn phong chính thức bắt đầu, tiết mục đầu tiên chính là “trao Quyền trượng”.
Lúc đó một vị Thần quan hai tay nâng Quyền trượng Tư Pháp lên, Tư Pháp Quyền trượng này chính là biểu tượng của Tư Pháp Thiên Thần, sau khi nhận được Quyền trượng này thì đã chính là một Tư Pháp Thiên Thần thực sự, mới có thể được nắm binh quyền.
Toàn bộ vẻ ngoài của chiếc Quyền trượng Tư Pháp này là một màu xanh nhạt của gỗ cũ, đầu Quyền trượng có hình dáng của đầu rồng, khí chất hiên ngang mạnh mẽ.
“Trao trượng” Thần quan nói xong liền nâng Tư Pháp Quyền trượng dâng lên Đa Bảo, Đa Bảo chìa tay định nhận nhưng có làm thế nào cũng không nhấc lên được, giống như là bị thứ gì đó hút cứng lại vậy.
Đa Bảo cố đưa mạnh tay ra bắt nhưng cây trượng “vù” một cái tuột ra khỏi tay anh ta.
Rồi lại thấy cây trượng bay thẳng đến đứng bên cạnh Dao Chân, cứ thế không ngừng quay vòng vòng quanh cô ấy khiến Dao Chân nhất thời lúng túng không biết phải làm sao.
Đa Bảo nhìn thấy cây trượng cứ quay xung quanh Dao Chân thì thấy bất bình, cố hết sức chụp lấy cây trượng, nhưng bất kể anh ta có cố gắng thế nào cũng không thể bắt được, cây trượng kia nếu không quay xung quanh Dao Chân thì sẽ ở trên đầu Dao Chân xoay chuyển.
Đa Bảo nóng vội định dùng công phu để đánh rơi gậy xuống đất nhưng lúc đó vị Thần quan kêu lớn: “Thượng Thần xin chớ dùng vũ lực! Cây trượng kia sẽ nổi cáu đó!”
Nhưng lúc này “công” của Đa Bảo đã đánh ra, đánh rớt cây trượng kia xuống đất.
Đa Bảo đắc ý cười lớn, vừa định đưa tay nhặt lên thì thấy cây trượng “nhảy” lên không trung biến thành một con Thương Long (con rồng màu xanh sẫm), bay thẳng lên trời, há miệng phun nước xối xả lên người Đa Bảo.
Đa Bảo tức giận đánh cho Thương Long một chưởng khiến Thương Long càng cáu hơn, Thương Long liền dùng đuôi quất Đa Bảo một cái rất mạnh, Đa Bảo trở nên hoa mày chóng mặt.
Đa Bảo lại đánh Thương Long một chưởng nữa, vị Thần quan không thể ngăn được, nói: “Thượng Thần không được thế!”
Nhưng Đa Bảo đã tức giận phát điên liền lao vào đánh nhau với Thương Long, Thương Long kia cáu tiết không chịu nổi liền dùng đuôi quật Đa Bảo ngã xuống đất, sau đó bắt đầu phun nước liên tục, toàn bộ Thiên cung đều chịu một trận mưa xối xả.
Dao Chân còn đang bối rối chưa hiểu cơ sự thế nào nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy Thương Long sắp phun nước xuống hạ giới, mà hạ giới ở đây chính là Nam Châu. Vậy là Dao Chân nhảy lên rồi bay đến trước mặt Thương Long, giơ tay phải lên làm dấu ra hiệu cho Thương Long kiềm chế lại và nghiêm khắc nói: “Không được phun nước xuống Nam Châu!”
Kể cũng lạ, Thương Long nghe vậy lập tức dừng ngay không phun nước xuống Nam Châu nữa, nó rất biết nghe lời Dao Chân, nhưng vẫn cứ phun nước vào Thiên cung.
Lúc này chỉ nghe Thần quan nói với Dao Chân: “Dao Chân nguyên soái! Cây trượng kia chỉ nghe lời ngài! Ngài hãy mau thu lấy nó!”
Sau đó, Dao Chân thử thăm dò nói với Thương Long: “Chớ phun nước nữa! Mau mau thu hồi thần thông của ngươi lại!”
Ngay lập tức, Thương Long không phun nước nữa, và biến trở lại thành hình dáng của một cây Thần trượng như cũ, rồi đứng ngay ngắn trước mặt Dao Chân.
Dao Chân cầm cây trượng trao trả lại Thần quan, bởi vì cây trượng kia nhất quyết không cho Đa Bảo chạm vào cho nên buổi đại lễ tấn phong đã phải bãi bỏ.
(Còn tiếp)
Dịch từ:
http://big5.zhengjian.org/node/278206
http://big5.zhengjian.org/node/278207
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
Nguồn: Chánh Kiến
Mời quý độc giả ghé thăm trang Chánh Kiến để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.
- Xem thêm:
- Huyền mộc ký (3-24)
- Huyền mộc ký (3-23)
Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.
Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.
Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).
Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!
Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!