Vừa kinh doanh vừa tu Đạo thì như thế nào?

Vừa kinh doanh vừa tu Đạo thì như thế nào
Vừa kinh doanh vừa tu Đạo thì như thế nào? (Tranh: Winnie Wang)

Vào thời nhà Minh, Trung Quốc, có một vị thư sinh đã nhiều lần tham gia khoa cử, nhưng hết lần này đến lần khác, anh đều không đỗ đạt. Bởi vì cảm thấy thói đời chìm nổi vô thường, anh đã quyết định buông bỏ công danh lợi lộc ở thế gian để xuất gia tìm Đạo.

Nghe người ta chỉ bảo, anh thư sinh tìm đến núi Võ Đang, gặp được một vị Đạo trưởng, anh liền muốn bái vị Đạo trưởng này làm thầy. Vị Đạo trưởng nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, trong lòng âm thầm đắc ý, sau đó chậm rãi nói với anh: “Anh muốn học điều gì?”

Anh thư sinh cũng không nghĩ nhiều, trung thực đáp rằng: “Đệ tử chỉ muốn học Đạo”.

Thế là mỗi ngày Đạo trưởng đều giảng Đạo cho anh, dạy anh cách đả tọa, nhập định tu luyện. Mấy năm sau, có một ngày nọ, Đạo trưởng gọi anh thư sinh đến và nói rằng: “Ta muốn xây một Thiên cung thật to lớn, nhưng không có đủ tiền, vì vậy ta muốn con hàng ngày hãy xuống núi bán son phấn, buổi tối trở về đây đả tọa tu luyện”.

Chàng thư sinh cho rằng, làm một người đệ tử chỉ có thể tuân theo lời sư phụ, liền nói rằng: “Thưa sư phụ, đệ tử không có tiền, phải đi đến đâu có thể làm được son phấn ạ?”

Đạo trưởng chỉ vào một đống đá, trong chớp mắt, đống đá đã biến những loại son phấn thượng hạng. Vị thư sinh cảm thấy vô cùng khó hiểu, thầm nghĩ trong tâm: “Sư phụ chẳng phải có thuật biến đá thành vàng sao, sao lại phải cần mình bôn ba nơi thế tục để kiếm tiền chứ”.

Nhưng anh nghĩ rằng, tuân theo lời sư phụ là điều quan trọng nhất. Thế là mỗi ngày khi trời vừa sáng, chàng thư sinh đã phải gánh son phấn trên lưng, xuống núi một cách miễn cưỡng. Chàng thư sinh vốn là một người đọc sách nho nhã, không quen với việc rao bán trên phố. Vì vậy, lúc đầu anh thư sinh chọn một chỗ ít người, yên tĩnh để bán. Anh cúi đầu, cất tiếng rao rất nhỏ: “Bán son phấn đây, bán son phấn đây!”.

Những người qua đường phải vểnh tai lên nghe mới nghe được tiếng rao của anh. Vị Đạo trưởng đứng cách đó không xa, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi thế tục của anh ta, liền hóa thành một tên đồ tể thô lỗ, vác đao đi đến chỗ chàng thư sinh hỏi rằng: “Ngươi đang làm gì thế?”.

Chàng thư sinh cúi đầu nói rằng, mình đang bán son phấn. Đột nhiên tên đồ tể hét lớn một tiếng, kề dao lên cổ chàng thư sinh rồi lớn tiếng hỏi rằng: “Ngươi nói gì ta nghe không rõ?”.

Chàng thư sinh hắng giọng, vừa thất kinh nhìn lưỡi dao trên cổ, vừa run vừa nói: “Tôi bán son phấn”.

Tên đồ tể nói: “Ngươi bán thì phải hét lớn lên, đường phố ồn ào như vậy, ngươi rao nhỏ như thế, ai nghe được chứ?”

Chàng thư sinh cảm thấy khó hiểu, nhìn những người đang đi lại trên phố, sao đột nhiên lại xuất hiện một tên vô lại như vậy? Bởi vì muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, anh phải nhanh chóng bán hết số son phấn này. Thế rồi anh cũng bỏ đi được tâm nhát gan, sợ hãi của mình, dần dần tiếng rao của anh cũng lớn hơn.

Sự ồn ào náo nhiệt trên phố khiến mỗi ngày khi anh trở về núi đả tọa, tâm tình của anh không tĩnh lại được. Anh cũng không dám nói với sư phụ chuyện này, chỉ đành tự mình nghĩ, tự mình ngộ.

Sau đó chàng thư sinh ngộ được rằng, tâm của người tu Đạo chính là vì tu Đạo mà đến. Khi tâm ở trong Đạo, tự nhiên sẽ có thể rời xa thế tục, còn gì phải sợ chớ?

Thế rồi một tháng trôi qua, chàng thư sinh vẫn không bán được hộp son phấn nào. Lúc này trong tâm anh nghĩ rằng, có lẽ việc bán son phấn còn khó hơn cả việc tu luyện. Nhưng anh lại nghĩ: “Nếu Sư phụ đã muốn mình đi bán, thì mình cứ vui vẻ mà bán vậy. Tu luyện cần dụng tâm, mà việc buôn bán cũng phải dụng tâm. Muốn bán được hàng, kiếm được tiền thì phải biết ai là người sẽ dùng đến son phấn”.

Chàng thư sinh chợt nghĩ tiếp: “Nếu bán son thì sẽ phải tiếp xúc với phụ nữ, vậy thì làm sao có thể tu Đạo được nữa. Có những người phụ nữ sẽ bôi son phấn lên mặt, có lẽ còn hỏi anh có đẹp không thì lúc đó phải làm sao?”.

Một ngày nọ, chàng thư sinh đột nhiên hiểu ra rằng: “Dù là khách nam hay khách nữ, họ đều là những người ở trong thế tục. Còn ta vốn là một người tu luyện, vốn vượt xa những người thường này, làm sao họ có thể ảnh hưởng đến chí hướng tu Đạo của ta được chứ?”

Nghĩ như vậy, trong tâm anh liền cảm thấy thản đãng, tự nhiên. Anh bắt đầu tiếp xúc với đủ các loại người trên phố. Bởi vì anh đã có thể giữ vững tâm tính, nên thế giới phồn hoa náo nhiệt dưới con mắt của anh chỉ giống như những đống đất.

Một ngày nọ, có vị nữ Thần trên Thiên Cung nhìn thấy, liền hạ phàm hóa thành một người con gái sinh đẹp. Cô cố ý tỏ ra dáng vẻ yểu điệu, nhu mì để khảo nghiệm tâm tính chàng thư sinh. Nhưng tâm của anh mỗi thời mỗi khắc đều ở trong Đạo, nên không bị xao động vì nữ sắc.

tranh winnie wang
Cô cố ý tỏ ra dáng vẻ yểu điệu, nhu mì để khảo nghiệm tâm tính chàng thư sinh. (Tranh Winnie Wang)

Vị nữ Thần đã thấy được định lực của chàng thư sinh. Sau khi rời đi, cô lại hóa thành một phu nhân lớn tuổi đến mua son phấn. Sau khi mua son phấn xong, liền bôi lên mặt, khuôn mặt già nua của vị phu nhân bỗng trở thành dung mạo xinh đẹp của một thiếu nữ. Dân chúng xung quanh nhìn thấy đều thi nhau đến mua son phấn.

Hôm đó đúng vào ngày Thái hậu đi chùa lễ Phật, sau phái người đến nghe ngóng sự tình, biết được sự thần kỳ của loại son phấn này, liền dùng 200 lượng vàng để mua toàn bộ son phấn của anh. Vị thư sinh nhìn thấy 200 lượng vàng, trong tâm nghĩ rằng tâm nguyện của sư phụ cuối cùng cũng có thể hoàn thành rồi. Anh vui mừng cầm lấy vàng, nhanh chóng trở về núi báo với sư phụ.

Giữa đường anh lại gặp một nhóm phiến quân đang muốn làm nhục một nhóm thiếu nữ đi hái hoa. Cứu người là việc quan trọng, vì vậy chàng thư sinh bèn hét lớn một tiếng: “Tôi có 200 lượng vàng, xin tặng hết toàn bộ cho các vị tướng quân, xin các ngài hãy tha cho những cô nương vô tội này”.

Những tên phiến quân thấy số vàng lớn như vậy, cũng tha cho những cô nương kia.

Đúng là thế sự vô thường. Mới đây còn có 200 lượng vàng để thực hiện nguyện vọng xây dựng Thiên cung cho sư phu, trong chớp mắt, đã không còn gì nữa. Vị thư sinh có chút thất vọng quay trở về núi, kể lại tất cả sự việc cho vị Đạo trưởng.

Thật ra trong suốt quá trình tu luyện của vị thư sinh, Đạo trưởng đã hóa thành rất nhiều người khác nhau để giúp đỡ anh. Sau khi nghe lại lời kể của vị thư sinh, vị Đạo trưởng liền chỉ tay vào hư không.

Trước mắt vị thư sinh xuất hiện một cung điện tuyệt đẹp, vị Đạo trưởng nói rằng: “Con đã giúp ta xây dựng Thiên cung rồi. Đó chính là khi con bán son phấn, không bị động tâm bởi những người ở thế tục, thì đã xây dựng được một cung điện ở trên thiên giới”.

Lúc đó, chàng thư sinh liền hiểu ra, thì ra đây chính là tu Đạo trong khi kinh doanh.

Theo Chinese Traditional Story

Đức Nhân biên dịch

Nguồn: NTD Việt Nam


Mời quý độc giả ghé thăm trang NTD Việt Nam để cập nhật thêm nhiều bài viết hữu ích hơn.

Minh Chân Tướng là trang cung cấp những bài viết về Văn hóa Truyền thống, quý đọc giả sẽ tìm thấy bài viết hữu ích nhằm khơi gợi những quy phạm, tiêu chuẩn Đạo đức, Văn hóa chính thống cũng như toàn bộ nền Văn hóa Thần truyền huy hoàng 5000 năm lịch sử.

Minh Chân Tướng sử dụng nguyên tắc Chân Thành và Thiện Lương làm kim chỉ nam trong suốt hành trình của mình. Chúng tôi chú trọng tính nhân văn, những bài học lịch sử và văn hóa truyền thống nhằm mang lại những giá trị tốt đẹp nhất cho mỗi người, mỗi nhà và cho xã hội.

Minh Chân Tướng là kênh thông tin phi lợi nhuận, chúng tôi cam kết không quảng cáo (từng bài viết quý vị đọc trên Minh Chân Tướng sẽ không bao giờ hiển thị bất kỳ một quảng cáo nào).

Cảm ơn Quí độc giả đã thường xuyên theo dõi và ghé thăm Minh Chân Tướng!


Email: [email protected] đã sẵn sàng nhận những phản hồi từ bạn!

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
0
Bình luậnx
()
x